Đàm Vĩnh Hưng - Người ta gọi Ngài là Vua.
Jasmine nOir
Có bao giờ bạn hò hẹn với một nhân vật mặc áo màu hồng cánh sen, tóc nhuộm nửa đen nửa vàng, và cảm thấy đây là người giàu đàn ông tính nhất mà mình từng gặp?
hoaianhv.wordpress.com - Có bao giờ bạn hò hẹn với một sinh vật thượng đẳng có bản năng bầy đàn mạnh mẽ như một con sư tử và chải chuốt hơn một con công?
Có bao giờ bạn hò hẹn với một người đàn ông có khả năng tán tỉnh và chiều chuộng cùng lúc hàng chục phụ nữ tại cùng một địa điểm, và khiến cho tất cả bọn họ hạnh phúc thỏa thuê suốt hàng tiếng đồng hồ?
Có bao giờ bạn đã hò hẹn với một ông vua, dẫu là một vị vua be bé của một nền công nghệ con con?
Người ta gọi Ngài là Vua, và Ngài hành xử như một vị con giời chính hiệu.
Người ta phàn nàn Ngài trùm mền lên sân khấu, Ngài bảo rằng bọn ngu mới không nhìn ra cái đẹp cái sang của bộ quần áo mới.
“Ngài” là một hỗn hợp tài tình giữa vẻ cải-lương-Mỹ của Elvis Presley, vẻ lấc cấc ngổ ngáo thiên tử hoang đàng của Frank Sinatra, dư thừa chiêu chước chỉ thua Nữ Hoàng Làm Quá Lady Gaga và đồng bóng không kém một Sir Elton John kiểu cách. Ngài cai trị một đế chế âm nhạc riêng tây mà ngay cả các siêu sao trên kia đều không thể chạm tới được. Đế chế ấy, như thành phố Venice trên sông, được xây dựng trên một bể nước mắt – những giọt nước mắt đàn bà.
Và bạn – nữ độc giả may mắn của f. lại sắp sửa hò hẹn với Ngài.
Và đến lúc này, bạn đã thừa biết “Ngài” là ai.
Riêng việc hình dung việc hò hẹn với tay dị nhân showbiz bóng bẩy cũng rất có thể đã làm bạn hết hồn hoặc phì cười.
Ấy là vì có lẽ trong những lời đồn, không có một ai nói với bạn rằng bạn đang dọn mình hò hẹn cùng kẻ giàu đàn ông tính hơn bất cứ nhân vật nào bạn có thể va phải trên chặng đường dài những hò hẹn miên man với showbiz Việt.
…
Thật đấy!
“Ngài ngự” khó chơi
Đã rất khó để một người đàn bà bất kì có một cuộc hò hẹn với Ngài, huống chi đó là một phóng viên và không thuộc hệ thần dân của Ngài. Dating diva thân mến, chớ vội nản lòng bởi vị quân vương ngụp lặn trong sự ưu ái của đám đông ngập ngụa, hãy cho Ngài một chút gia vị đúng gout “Này nhé, 15 năm sự nghiệp rỡ ràng và em không cho rằng anh đã có một bài viết xứng tầm khẩu khí, và em cho rằng mình là người phù hợp. Mong anh không bỏ qua cơ hội này!”
Và điều đó đã phát huy hiệu quả, “đức Ngài” nhận lời gặp mặt.
Hẳn nhiên, bạn sẽ không ngạc nhiên nếu Vua không muốn vi hành đến một điểm hẹn nào đó dù nhất bậc xa xỉ đất Sài thành đi chăng nữa. Bạn được vời đến tòa vương phủ với địa chỉ dễ gây lúng túng.
Chớ lo, bạn sẽ không thể lạc đường được. Hãy để mặc trực giác dẫn bạn đến ngôi biệt thự sặc mùi Ngài Đàm, với những bước tường kiên cố bằng đá tối mù, đôi cổng nặng nề, và con chó pug mặt ngầu đang tru tréo méo giật nghênh tiếp.
Không cần phải nhìn thấy vị “hoàng thân” họ Dương mí lót đang ngồi hể hả đánh bài trong phòng bảo vệ, bạn biết bạn đang tiến vào tổng hành dinh của Ngài Đàm.
“Em có 30 phút. Và nếu em thú vị thì biết đâu đấy, có thể lâu hơn vô chừng!”
Và bạn biết, dating diva bất bại của tôi, bạn có thể an lòng với câu chuyện chóng vánh 30 phút chạm mặt rồng và an toàn rút lui trong danh dự.
Hay bạn sẽ rút găng tay ra, như một hiệp sĩ trung cổ chính hiệu và ngạo nghễ nghênh tiếp lời thách thức kiêu bạc của vị vương tử ngông cuồng.
Chàng “phó cạo” và bánh xe Định Mệnh
“Ngài”, hẳn nhiên, không phải con của trời mà xưng đế. Tiểu sử xuất thân của Ngài cách đây 15 năm đã không còn là sự lạ, với bước ngoặt tài tình của anh thợ làm tóc giàu tham vọng để thẳng tiến đến ngai vua Pop, nhưng không bao giờ là thừa đối với ngài thượng đỉnh chí tôn để đắm đuối ca câu “thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời…” đi ngược dòng quá khứ thuở cờ lau
“Không, tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay sẽ như vậy cả. Khi ấy, bà tôi đưa ra một yêu cầu hãy suy nghĩ và chọn lấy một cái nghề.
Thế là tôi suy nghĩ.
Thế này nhé, quần áo thì dư giả lắm mỗi tháng may một bộ đồ, chớ tóc thì khi nào chả cần được cắt. Ấy là chưa kể một tỉ thứ lung tung khác cần được làm với tóc.
Thế là tôi chọn nghề làm tóc.
Thật ra nếu lúc ấy tôi chọn làm anh bán gạo cũng được, bởi tóc dẫu mọc ra hàng ngày nhưng những người đầu trọc sẽ vẫn phải ăn cơm.
Dẫu cho đến tận lúc này tôi vẫn không dám huênh hoang với em là tôi hát hay, nhưng tôi hoàn toàn tự tin rằng nếu em để tôi chạm đến mái tóc của em, em sẽ không bao giờ có thể bỏ tôi mà đến với bất kì tay thợ nào khác.
Là một tay thợ làm tóc, anh là tất cả: một chuyên viên thẩm mỹ, bác sĩ tâm lý, một nghệ sĩ giải trí và một thiên sứ với chức năng xoa dịu mọi vết thương lòng cho đến những mái tóc bị cắt hỏng. Anh phải đứng phía sau họ, mơn trớn từng lọn tóc, cho họ lờ mờ cái cảm giác ấm áp của hơi ấm người đàn ông từ phía sau, hầu chuyện tâm tình của các bà, và cùng lúc túm tóc giật tai họ với nhì nhoằng một tỉ thứ dụng cụ với la liệt các chai bình hóa chất nửa như tay thợ sửa đồng hồ, nửa như một bác sĩ trong cuộc đại phẫu vi diệu.
Ca hát khi ấy chỉ là điều tôi có thể làm cho chính mình một khi đã chọn một cái nghề khác vì gia đình.
Vả lại, làm sao mà dám nghĩ mình sẽ sống được với giọng ca chứ, khi mà người ta ai cũng phụ thêm cho tôi lòng ngờ vực về sự nghiệp ca hát của mình.
Giọng tôi nó không phải thứ trong trẻo lanh lảnh như những người bạn đồng lứa, nó mờ đục và đuối hơi. Mũi khoằm mặt ác cũng chả hứa hẹn gì việc dễ dàng được công chúng trẻ yêu mến. Nhưng điều tôi tự tin rằng mình có hơn không ít đồng nghiệp đồng lứa, đó là khả năng tự lắng nghe mình, và tỉnh táo tìm cho mình những gì có thể làm để che đậy, lấp liếm, nếu không nói là khắc phục sở đoản.
Tin tôi đi, 95% giọng hát các bạn đang nghe đều tự cho rằng mình hát hay, kể cả các thí sinh của các cuộc thi. Tôi nằm trong 5% còn lại.
Tất cả chúng ta khi sinh ra đều được đặt vào tay một cái bánh lái khắc chữ Định Mệnh. Có kẻ trân trọng nhận lấy rồi lênh đênh cứ thế mà trôi đến cuối mạng. Những kẻ khác, không nhiều, đưa tay nắm chặt lấy cái bánh lái nọ và…bẻ ngoặt tứ tung.
Không, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thộp lấy bánh lái số phận mình mà bẻ lái một cú quá mạng thế này. Mọi sự đã đến, việc duy nhất mà tôi có thể làm với những cơ hội là đưa tay đón nhận một cách hết mình nhất.
Nhiều hơn một cách để chiều chuộng những người đàn bà
Vậy mà Ngài đã gác kéo buông lược và bỏ lại sau lưng những người đàn bà có mái tóc không được chăm sóc.
Có bao nhiêu cách để chiều chuộng một người đàn bà ngoài việc tạo cho nàng một kiểu tóc đẹp, hả em? Tôi đã chỉ từ bỏ nghề làm tóc một khi sân khấu ca nhạc đã có thể bảo đảm cho tôi một sự nghiệp vững vàng, và điều đó đã không chỉ xảy ra qua đêm.
Tôi đã nuôi đam mê một cách lãng mạn, điên khùng và xả thân nhất. Đã có những tháng ngày khủng khiếp của cuộc sống, khi mà chủ nợ đến đứng trước tiệm, làm xong cho khách, vừa nhận tiền chưa cầm nóng tay là đã bị lấy mất. Thế mà tôi vẫn bỏ tiệm lại cho thợ vào đúng mỗi 5 giờ chiều, trong đầu chưa mảy may suy nghĩ mình sẽ một ngày nổi tiếng. Tất cả những gì tôi có thể làm khi ấy là thỏa mãn cơn thèm hát của bản thân.
Nhìn lại thời đấy mới thấy mình…nặng nghiệp. Không có phòng thu, tôi nhờ đứa bạn leo lên ghế đứng, thả tòn teng chiếc mic karaoke xuống trước mặt, còn mình thì chụp headphone lên đầu, vờ như nghêu ngao hát để chụp hình lại. Rồi cũng len lén đi in danh thiếp, dưới tên ghi dòng chữ “Singer”, là sướng rồi!
Rồi tôi đi hát. Chẳng có gì là to tát, chiều chiều sửa soạn chuẩn bị rồi đến sân khấu và chờ. Tôi hát ở bất cứ đâu, sân khấu ngoài trời, tụ điểm, lễ lạc cưới hỏi, v.v… Tối về thấp thỏm nhét dưới nệm giường, dăm ba chục hay vài trăm, cứ cuối tuần lôi ra đếm lại, được tuần nào gom hết phong bì mà được 500 ngàn là mừng húm.
Thế rồi cũng có được cho mình đĩa nhạc đầu tiên, dưới sự đỡ đầu hào sảng của danh hài Hoài Linh – người luôn đóng vai trò một nguồn tác động lớn đến sự thành danh của một Ngài Đàm. Khi mà đĩa nhạc đang rất thành công ở hải ngoại thì các hãng phát hành trong nước vẫn rất dửng dưng với tay ca sĩ ham hố nhưng vô danh. “Ngài” đã phải gõ cửa khắp nơi, thậm chí nghĩ ra trò gửi kèm…phiếu làm tóc miễn phí trong hộp đĩa. Nhưng khi đó, oái oăm thay, chính sự thành công của đĩa đầu tay tại hải ngoại mới thật sự giúp cái tên Đàm Vĩnh Hưng được ghi nhận dễ dàng hơn bất cứ phiếu cắt tóc miễn phí nào của anh thợ cạo vĩ cuồng.
Rồi những phong bì dưới nệm giường bắt đầu nhiều hơn và dầy hơn, rồi đêm ra mắt đĩa nhạc đầu tay đã rất đông ở những phòng trà mà trước đây một “Hưng nào đó” đã từng mơ ước được đặt chân vào… Và người ta có một Ngài Đàm cổ quái, bạo ngược và tột bậc phong lưu.
Bao nhiêu năm đã qua? 15 năm có lẻ. Cú bẻ bánh lái Định Mệnh ngoạn mục đã đưa Ngài đi rất, rất xa…
Không dành cho trẻ em dưới 30 tuổi
15 năm có lẻ đã qua cho Ngài Đàm, còn bạn, f.dater kiêu hãnh ạ, nếu bạn khẽ kín đáo liếc xem giờ với ít nhiều đắc thắng bởi kim đồng hồ lúc này đã vượt khá xa quỹ thời gian kiêu kì ki bo mà Ngài dự định dành cho bạn. Và bạn biết đây mới là lúc bạn ra tay cầm lái và câu chuyện thật sự được bắt đầu với “Ngài ngự”.
Vậy đó, “đức ngài” ranh mãnh đã bắt đầu sự nghiệp hò vè của mình với đám đông khán giả mẫn cảm nhất: khán giả trẻ. Họ sung sức, dễ bị kích động và giỏi hò la gây một đám náo động chẳng cần vì lí do gì. Vào thời đó, những năm đầu 2000 của Bình Minh Sẽ Mang Em Ra Đi, Say Tình,…
Nhưng trong sự bất ngờ của ngành giải trí đang sắp trở thành một vườn mẫu giáo với độ “trẻ hóa” đáng ngại của sao cũng như khán giả, Đàm đột ngột rời bỏ thị phần nhạc trẻ ngay khi đang ngời ngời lừng lẫy nhất. Ngài cầm lên chiếc mic nạm đá óng ánh và hát nhạc đỏ lẫn vàng.
Và, trong sự ngỡ ngàng tiếp nối của giới showbiz bởi một nước cờ…kì cục, một khối lượng khán giả hùng hậu khác trỗi dậy trong tiếng hò la hâm mộ, hết thảy họ là những nữ đại gia, những phụ nữ nhất bậc trong doanh giới, những quý bà quý cô của những nhan sắc nồng hương mãn khai.
Những đêm phòng trà cháy vé chật nghẹt người, và những đại nhạc hội xa xỉ cầu kì làm nên huyền thoại showbiz Việt.
Chưa một ai dám làm thế.
Chưa một ai dám quay lưng lại với khán giả teen.
Chưa một ai dám liều mạng đặt mình vào một khán phòng toàn phụ nữ, và, tệ hơn nữa, phụ nữ trung và cao niên. Đó không hẳn là những người đàn bà biết rõ mình muốn gì, nhưng tất cả bọn họ đều biết chính xác thứ họ không cần và không ngại ngần tẩy chay một “vì sao lạc”. Đó là những người đàn bà không Có nhiều thời gian, hay không Còn nhiều thời gian để phung phí vào một đêm tình ca nhạt nhẽo.
Sức mạnh nào cho phép Vĩnh Hưng không ngủ quên trong lòng bọn trẻ? Vị quân sư nào đứng phía sau nước cờ ngoạn mục ấy? Và bằng cách nào, sau khi Ngài mở đường lập quốc xưng vương, đã không hề có lấy một ngôi sao nào khác dám đặt chân vào vạch đường chinh phạt tưởng như rất đơn giản đã được dọn sẵn, hướng đến một đối tượng công chúng hẳn nhiên là mầu mỡ phồn thực hơn rất nhiều?
“15 năm sự nghiệp và chưa một phóng viên nào bóc bài của tôi như vậy nên ắt phải tỏ lòng cảm mến với kẻ đã nhìn được một nước cờ đã cũ nhưng vẫn còn hiệu quả đến giờ.
Vậy là ta quay trở lại từ đầu ván cờ với trò bày binh bố trận tưởng tượng. Khi ấy, tôi đã từng là ca sĩ hát lót cho các ngôi sao “babyface”, đó là khi tôi quan sát và hiểu về khán giả trẻ.
Họ nhạy cảm, dễ chiều nhưng mau quên.
Họ khỏe phổi nên hét to, nhưng hầu như chẳng bao giờ mua vé hay đĩa gốc.
Họ hồ hởi lắm trò, được trang bị dư dả băng rôn biểu ngữ kèn loa hoa gấu, nhưng họ còn có cả internet và máy nghe nhạc mp3 để download nhạc.
Bọn trẻ béo phì vì chứng bội thực “nghệ thuật”, còn tôi thì lại không có lấy cho mình một khuôn mặt “baby” và thích nhận cát-sê trong hậu đài hơn là gấu bông trên sân khấu.
Còn công chúng của nhạc vàng, chớ vội nghĩ họ chỉ toàn là những bác tài ngoài quốc lộ giải trí với radio, hay những chị tiểu thương khóc với phim truyền hình và nghe đĩa lậu. Đó còn là những quý ông gọi rượu đầy bàn hào sảng, là những quý bà quý cô giỏi xông hương khán phòng bằng mùi dầu thơm chánh hãng. Tôi không tin vào thứ nghệ thuật bị rẻ rúng và cho không, và khán giả của tôi cũng vậy.
Tôi đã chọn cho mình thị trường những nỗi buồn và hồi ức các kiểu.
Niềm vui chóng vánh và thưa như tấm áo mới, trong khi nỗi buồn mọc dài và dày vò như tóc.
Nỗi buồn ở lại lâu hơn niềm vui, em ạ. Nó gây trầy xước và ám ảnh.”
Phiên chợ của những người đàn bà khóc và những bản tình ca của các đại ca.
Và không là sự lạ, khi các city-diva vồ vập đến với những đêm của Ngài Đàm như mỗi khi buồn, họ tìm đến tiệm làm đầu, tìm cái cảm giác nỗi buồn được mân mê lâm râm.
“Người ta vẫn cho rằng thị trường giải trí là một cái chợ dân chủ, trăm bán vạn mua, và quyền lựa chọn định đoạt nằm trong tay công chúng – những Thượng Đế. Còn tôi, tôi tự dành lấy cho mình cái quyền chọn lựa ấy, tôi là một trong trăm người bán, chọn lấy cho mình những tri kỷ tâm đắc trong cả vạn người mua.
Và tôi tin rằng chỉ những nghệ sĩ tự đặt mình được vào vị trí dẫn trào lưu mới làm được điều đó. Hoặc một thằng liều. Tôi luôn cám ơn trời đất cho mình sự tỉnh táo để nhận chân khả năng bản thân và hướng mình vào nơi thích hợp, nơi có thể khoan khoái chạm đến tim người, những cái động chạm vuốt ve mà cảm xúc tưởng thưởng của chính mình cũng lớn lao không kém gì người nhận.
Đấy, em nghĩ xem, trong 100 người đàn bà, có hết 99 người đã từng buồn vào một chiều từ rất nhiều năm về trước vì nỗi ngồi chờ người yêu mà cuối cùng thì chàng cũng không đến. Rồi mọi thứ xảy ra, cuộc sống xảy ra, đến cùng tuổi tác. Rồi họ đến gặp tôi, cất lên một câu “Ra phố hôm nay thấy buồn lên mắt…” để trong tích tắc đánh bại cả hàng thập niên tuổi tác bể dâu, để dìu tâm hồn người đàn bà về đúng nơi nàng đã từng đẹp nhất. Đôi khi em biết không, người ta có thể nghe được cả tiếng thở dài vang lên từ dưới khán phòng.
Và đâu chỉ có họ, còn những người đàn ông, các đại gia, những tay giang hồ khét tiếng dữ dằn đất cảng, giành cho những xốn xang đằng sau bặm trợn nanh nhe vuốt duỗi của các đại ca ấy thì có nào là Giã Từ, nào là Cho Vừa Lòng Em, rồi Xin Lỗi Tình Yêu, v.v… để thấy họ lặng thinh ngồi nhâm nhi thưởng thức, tôi đã nói rồi đấy, giữa kẻ nhận người cho, mấy ai biết ai phỉ mãn hơn.
Và, đương nhiên, còn cả một nhạc mục vui vui cho bọn trẻ – những thính giả vẫn kiên cường với tôi, mà tôi thì không hề bỏ bê bọn trẻ ấy. Họ vẫn được chiều chuộng với những bản phối dance, remix đúng màu nhạc vũ trường trên nền những ca khúc kiểu Đành Thôi Người Ơi.”
Không chỉ chiều chuộng khán giả của mình, Ngài chiều chuộng luôn cả giới truyền thông bằng những vụ nổ scandal to nhỏ luôn vây quanh nơi nào Ngài đặt chân đến.
Báo giới thận trọng với Ngài, hẳn nhiên. Chả ai có thể đoán được những thông tin về tài sản của Ngài, vụ án viên kim cương, hay ti tỉ những câu chuyện vẫn đều đặn vây bủa xung quanh cái tên ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, liệu Ngài là nạn nhân hay tác giả.
Ngài Đàm: Dở thật đấy, tôi chưa bao giờ là tác giả của scandal về chính mình cả.
f.: Này, anh không cần tỏ ra thận trọng và nhàm chán với em đâu.
Ngài Đàm: Tôi nói thật, không phải vì thận trọng, mà vì chưa tới lúc tôi phải cần đến các scandal để tiếp tục nổi tiếng.
f.: Vậy anh đang định nói rằng anh là thỏi nam châm thu hút những scandal đến nỗi không ít người tin rằng anh nổi tiếng vì gặp rắc rối.
Ngài Đàm: Ngược lại cũng được chứ, sao không nghĩ rằng tôi gặp rắc rối vì quá nổi tiếng?
Khoái cảm quyền lực và ông hoàng thiếu thốn
Vậy đấy, trong đế quốc của đức
Ngài, Ngài vuốt ve nỗi lòng các cô các mợ, Ngài phục vụ chu đáo các đại
ca cỡ bự, và Ngài tiêu khiển luôn cho hội trẻ quái tính, vậy có bao giờ
Ngài Đàm hát để ve vuốt chính mình?
”Đó là những khi tôi hát quá thời lượng chương trình, tức là thường thì sau bài thứ 15 trong đêm.”
“Tôi là thế, thừa biết cách tự chiều chuộng dung túng nghệ sĩ tính của mình. 15 bài chẳng hạn, đúng thỏa thuận, nhận cát-sê chừng ấy, chưa đã cổ họng mà bước khỏi sân khấu là đồ vứt đi. Không vừa lòng ban nhạc mà dằn giỗi giật trợn, cũng là đồ vứt đi. Hát cho mình là hát khi chỉ còn loe ngoe vài ba khán giả vẫn chơi hết mình, hát cho mình là khi chỉ còn một cây guitar trên sân khấu mà vẫn không ngại cất giọng, theo tôi, nghệ sĩ tính là vậy: chịu chơi và chơi…chết bỏ! Và chính những khi đó là tôi hát vì mình một cách thuần túy nhất, khi sự sòng phẳng với hợp đồng, và việc phụng sự với khán giả đã trọn vẹn, phần còn lại sẽ là cuộc chơi bung trần của riêng tôi, mà thường thì đây mới chính là phần mà khán giả ‘thăng’ cùng tôi nhất.”
Ngài yêu họ vì họ yêu Ngài, vì họ nuôi sống và tác tạo nên cả một vương phủ đề huề? Hay trong sự chiều chuộng những người phụ nữ trong khán phòng của mình, Ngài đang tự vân vê lấy khoái cảm của quyền lực, thứ quyền lực điều khiển và tiêu khiển với cảm xúc và hoài niệm?
“Không biết từ bao lâu, tôi biết mình là người thiếu và thèm tình thương. Tôi không có may mắn được đắm mình trong những vuốt ve của cha mẹ. Hai em gái nhỏ của tôi đã chết lâu rồi, tôi về ở với ông bà ngoại và làm quen đến thản nhiên với những lời hà khắc lẫn đòn roi rơi xuống đầu mỗi ngày, đó là tất cả những gì tôi biết về hai tiếng gia đình. Về sau này, khi biết được có ai đó yêu mến mình, trời ơi, tôi sẽ phải gặp cho bằng được, tôi sẽ níu giữ cho bằng chắc những gì hiếm hoi có được. Nếu nghe có ai đó thần tượng mình, tôi sẽ liên lạc, cố chạm đến họ cho kỳ được mới nghe, cái cách mà tôi ‘chạm’ đến từng người trong khán phòng trước mặt tôi, một cách tha thiết nhất.”
Một đứa nhỏ bán vé số, một bác xe ôm giữa khuya nghêu ngao hát một bản của Đàm Vĩnh Hưng cũng khiến tôi lâng lâng như nít nhỏ được xoa đầu.
Ai mà chẳng cần biết mình được yêu quý hả em? Nó như một cơn nghiện càng nhiều càng chưa bao giờ là đủ. Càng vồ vập ngập tràn càng khát và trăn trở bất an.
Khán giả đâu chỉ là những kẻ trả lương hậu hĩ. Họ chịu đến với Hưng, ngồi xuống lắng nghe Hưng, và để mặc cho Hưng kể những câu chuyện về những vết trầy xước của chính họ trong tim. Tôi cần điều đó vô cùng. Và tôi biết họ cũng vậy, không kém gì tôi.
Và đứa nhỏ thèm được yêu thương ngày xưa, hiểu quá rõ cảm giác của những người đàn bà trong khán phòng của mình, khát khao nhoi nắm lấy một sợi dây dẫu mảnh mai nhất nối đến vì sao đang ca hát nhảy múa hào hoa trên vùng sáng sân khấu. Và Ngài Đàm sẽ không bao giờ quay lưng lại với những khao khát đó, từng người một, và tất cả họ, tài tình như hoàng đế vi hành cưỡi dê, gieo rắc hạnh phúc hân hoan trong khắp cõi hậu cung hùng hậu của Ngài.
Nhận và cho, bất kể, những gì là tình yêu hoặc thuộc tính của tình yêu nếu đã không may mắn được nhận, sẽ thăng hoa bù đắp khi cho. Và hơn ai hết, kẻ thiếu đói sẽ hiểu thấu đáo nhất của nghệ thuật hào phóng cho đi.
- Khán giả cho tôi tất cả mọi thứ. Họ trả lương tôi và họ yêu tôi.
- Nhưng họ là những kẻ vô cùng thất thường.
- Thì tôi cũng có bình thường đâu.
Nuốt, Nhổ, và Xảo thuật Chính trị
Mỗi một ngày, thần dân trong đế quốc của Ngài được chào mời bởi hàng loạt những khuôn mặt ngôi sao mới từ bên ngoài. Họ trẻ đẹp hơn, lắm trò hơn, và được hậu thuẫn hùng hậu bởi những ê-kíp thiện chiến sặc mùi công nghệ hơn Ngài Đàm ngày xưa rất nhiều.
Công chúng, họ no nê vô tâm trong những chào mời bất tận và hầu như bị ru ngủ vào trạng thái thụ động hoàn toàn. Những bộ phim hạng bét ngô nghê vẫn chật rạp, những giọng ca đuối hơi và phong cách kim sa giấy bạc vẫn có fanclub, và công chúng dưới khán phòng hả hê mở miệng đón nhận bất cứ thứ gì được chào mời vào mặt…
“Đúng, nhưng họ không tê liệt hoàn toàn, vì họ biết nhổ trả lại những thứ không thể nuốt trôi. Em tin tôi đi!
Em tưởng đế quốc của tôi được bảo vệ bằng một cái âu thủy tinh ma thuật khổng lồ hay sao vậy? Hay tay nông dân đang ăn nên làm ra trên thửa ruộng của mình không bị vài anh địa chủ rình mò thâu tóm? Em nghĩ tôi có thứ thành quách nào mà không kẻ tham vọng nào nghĩ đến chuyện chinh phục? Thậm chí đôi khi tôi còn hồi hộp mong chờ một kẻ hậu sinh đáng mặt khả úy đến làm một trận lật đổ coi chơi.
Nhưng khán giả của tôi, những người đàn bà trong khán phòng của tôi, họ hồn nhiên và dễ dãi, nhưng không dễ chinh phục, và, vâng, họ sẽ nhổ trả những gì không hợp khẩu vị. Họ – những khán giả của tôi, đã không còn là những bộ nhai ngoài kia nữa, họ được bảo bọc trong đế chế vàng. Họ cần tất cả những gì tôi đã làm và tốt hơn thế.”
Tôi loáng thoáng nghĩ đến chính sách ngu dân bằng rượu và thuốc phiện, và niềm thú đau thương của ảo giác, tôi nghĩ đến những khuôn mặt lâng lâng hạnh phúc bước ra khỏi phòng trà những đêm của Ngài Đàm…
“Tại sao không, nếu xảo thuật chính trị được áp dụng một cách khôn ngoan và lành mạnh trong công nghệ giải trí và làm cho người ta hạnh phúc hơn vào cuối ngày, và bốc người ta ra khỏi thứ thực tế khó nhai trong vòng vài ba tiếng, để hồ hởi hạnh phúc chờ đợi album tiếp theo?
Nhưng ngu dân hay mị dân đi chăng nữa, cũng là một môn nghệ thuật thượng đẳng. Nó khiến người ta phải miệt mài sáng tạo và đặt mình ở thế thăng bằng trên một sợi dây mấp mé bờ vực thất sủng. Nó bắt người ta phải đa mưu túc trí. Nó đòi hỏi được vận động và làm mới liên tục để chiều chuộng thấu đáo cả một thị phần công chúng rộng lớn, nơi từng khán giả một là mỗi vũ trụ riêng biệt và siêu phức tạp.
Một đồng nghiệp trẻ nào đó sẽ không thể đảo chính đế chế Ngài Đàm chỉ bằng cách làm như chính tôi đã làm vì khi ấy, đứa trẻ tội nghiệp ấy đã kịp lỗi thời và chỉ đơn thuần ngô nghê nhại lại những mảng miếng cũ xưa.
Còn làm khác Đàm và hay hơn Đàm? Tôi vẫn đang chờ đợi đây, cả công chúng của tôi cũng vậy.”
Từ ngày đó đến nay, người ta nghe loáng thoáng ở đâu đó kiểu rung ngân bẻ giọng, lối gào bốc lên tận vòm họng của Ngài Đàm, thậm chí là từ những đồng nghiệp được đào tạo bài bản hơn Ngài rất nhiều. Và từ đó đến nay, người ta vẫn thấy thi thoảng các ca sĩ lại đeo lên mình những cặp cánh lông vũ mà chính Ngài khi lần đầu làm đã nhắc nhớ đến những show diễn gây ngứa ngáy nhãn cầu của Victoria’s Angels, hay sau những poster Ngài oai phong lẫm liệt trong military style đã khiến sân khấu ca nhạc rầm rộ xuất hiện cả quân đoàn các tướng tá cho đến binh nhì, trong khi chính Ngài lại nhắc nhớ mang máng đến dáng dấp Đại đế Pop nhà Jackson và hình ảnh người hùng mũ đỏ quá vãng… Ngài là một “trend follower”, mang vào mình những bộ cánh lớn, nhưng chưa bao giờ có ai lấy được những điều đó từ Ngài, và chưa từng có một cuộc lật đổ, dù chỉ là manh nha.
Đó chính là vì sao hàng năm vào ngày Halloween người ta vẫn ào ào giả dạng Lady Gaga, nhưng thế giới chỉ có được một Lady Gaga không bao giờ nhạt trò. Sự khác biệt duy nhất: Lady Gaga dù cũng khoác vào bộ cánh của đàn chị Maonna, và nếu có phải khoác lên cặp corset Jean Paul Gaultier, thì ít ra cặp corset mà Gaga mặc còn biết…bắn pháo hoa tung tóe. Và sẽ phải có một quái nhân khả úy như vậy để truất ngôi Đàm.
“Họ bước vào lãnh địa của tôi, và nếu không có một sức sáng tạo phù thủy, họ sẽ làm gì ở đó? Vàng, đỏ, sến, bốc, hay thậm chí khùng điên quái tính,… tất cả đều đã được “Đàm hóa”. Mảnh đất này đã được thâm canh triệt để. Đế chế đã được thiết lập, thần dân ngoan ngoãn và phủ phê và họ có một vị đại tướng quân như thế. Một lần nữa, nếu có một ngôi sao nào khác muốn ‘công thành’, tôi muốn hỏi để làm gì? Họ sẽ làm được những gì để khác tôi và tốt hơn tôi đã từng làm?”
Tôi nhớ mãi bàn tay của Ngài, những ngón tay khum khum như những cái vuốt bằng thép trùm xuống như một thứ thành trì vững chắc. Tảng băng đã thật sự được phá. Ngài say sưa hể hả, Ngài như nhập đồng, nhưng ánh mắt sáng quắc vẻ tinh anh của một đại tướng quân thật sự, và nụ cười khoái trá lạnh ngắt của một phù thủy đa mưu.
Tượng đài Vĩ nhân Hay Huyền thoại Quái nhân?
Hẳn nhiên, Ngài không chỉ “lao động” để vinh danh hậu vận. Có người cho rằng Ngài đang leo bục “Ông Hoàng Làm Quá”, có kẻ cho rằng dẫu hay dẫu dở, Ngài vẫn đang xây dựng cho nền âm nhạc đương đại Việt Nam cả một tượng đài, dù để tụng ca sen huệ hay để phóng phi tiêu về sau. Còn Ngài, Ngài cho mình là tượng đài hay quái nhân của làng nhạc?
“Quái nhân? Không, tôi không có diện mạo của một quái nhân. Tôi giàu tính giải trí, giỏi làm những gì khiến người khác phải banh mắt ra mà nhìn, khen chê và bình phẩm đã không còn là vấn đề, và như vậy, tôi vô tình hay tự đặt mình vào vị trí tiên phong nên dị biệt. Và tất cả những điều đó đều “showbiz tính” lắm chứ, đâu đủ khác biệt để gọi là “quái nhân”? Nghệ sĩ giải trí nào chẳng muốn hình tượng bản thân giàu tính giải trí, và trội bật.
Sự khác biệt duy nhất là có kẻ thành công, có kẻ không.
Tượng đài ư? Chưa đủ!
Đã có những ca sĩ, nhạc sĩ đi trước của dòng nhạc vàng, họ gặp tôi và nói lời cảm ơn vì đã làm cho họ “sống lại”. Thậm chí tôi cho rằng họ đã hơi “thần thánh hóa” quá tay, nhưng tôi hạnh phúc và ghi nhận sâu sắc.
Có thể tôi đã góp vai trò khiến dòng nhạc vàng tái thịnh, và tôi hài lòng với điều đó. Nhưng để gọi là một “tượng đài”, liệu vậy đã đủ chưa, trong khi tôi còn quá nhiều trò còn hay hơn thế nữa mà chưa kịp thực hiện?
Có thể 3 năm nữa, và tôi cũng không biết vì sao lại là 3 mà không phải 2 hay 4. Nhưng ngay thời điểm hiện tại, chưa, tôi vẫn thấy là chưa đủ để tự đặt mình lên bệ tượng đài.”
Chiêu khiêm tốn không thành, Ngài hiển nhiên thiên nhiều hơn vào hướng “quái tính”. Ngài hẳn hoi không là giọng ca hàn lâm, các Hội đồng Nghệ thuật sẽ luôn chau mày nhìn xuống Ngài trong khi công chúng vẫn hò la cổ vũ. Nếu không là những giải thưởng dân chủ dựa trên sự bình chọn của số đông, có lẽ Ngài đã chẳng có lấy cho mình một danh hiệu, giải thưởng chính thống nào.
Dòng nhạc Ngài chọn cũng chẳng có gì gọi là hàn lâm uyên bác, mà cũng không hẳn là dòng underground chất chứa những mầm mống tiên phong. Ngài chẳng là ai cả, và Ngài xây cho mình một cái bệ công chúng hùng hậu, nơi họ công kênh Ngài lên mà thành một tượng đài sống có hình thù…ngộ ngộ
“Tôi thừa nhận mình không thích những thứ…hàn lâm và đàng hoàng. Ngay cả trong cuộc sống cũng vậy, một gã giang hồ, một cô gái điếm có thể ngồi xuống làm bạn với tôi. Hát diễn ngay ở đất Hải phòng giữa những đại gia hầm hố thứ thiệt, Đàm Vĩnh Hưng vẫn có thể chiều chuộng họ với những bản tình ca vàng tưởng như lỗi thời và ủy mị, và đổi lại, họ yêu quý tôi theo cách của họ. Tôi chẳng bao giờ ngồi xuống lắng nghe một cô bé nào đó khóc rống lên với tôi rằng đêm qua cô ấy đã bị “hại một đời”, nếu không muốn nói là tôi sẽ chúc mừng cô ấy.
“Với tôi, âm nhạc hàn lâm thuần túy là những gì hồn nhiên thu phục con người và được một Hội Đồng Thẩm Định khắt khe nhất duyệt chuẩn – đó là Thời Gian. Tôi đào mồ mả những bài nhạc vàng nhạc đỏ (gọi một cách hàn lâm là “ca khúc bất hủ”), phủi bụi nó, “Đàm Vĩnh Hưng hóa” nó, và trả lại cho nó cái long lanh hoàng kim để chiều chuộng thế hệ công chúng của tôi, những người đã quá lâu, trước tôi, không được nền âm nhạc đương đại vuốt ve chiều chuộng đúng kiểu.
“Tôi không đàng hoàng và ghét những thứ ‘đàng hoàng’, nhưng chỉ có những ca sĩ cựu trào đã không còn đủ sức may cho nhạc vàng một tấm áo mới của tay thợ lành nghề, họ đã rơi nước mắt khi cám ơn tôi.”
“Và như vậy, tôi hài lòng vì đã “cà chớn” một cách rất đàng hoàng, chứ nhất quyết không len chân cố “đàng hoàng” một cách…cà chớn!”
Thôi nào, từ khi Đàm Vĩnh Hưng còn bận bịu với thị hiếu công chúng trẻ thì thị trường đương đại vẫn có nhạc vàng đấy thôi?
“Vâng, có, nhưng là một thứ nhạc vàng bị “phục chế nguyên bản”. Những tiếng rên rỉ rung ngân đồng điệu đến hàng thập niên, những tiếng vút giọng gió vào cuối câu… Nhưng tôi biết mạ cho những ca khúc ấy bằng một diện mạo mới, và chỉ khi nó vận động, nó mới sống. Em biết đấy, người ta chỉ phục chế lại những thứ đã mất, với tôi, nhạc vàng vận động, nó khác đi, mới hơn, mà không ai khác, tôi khẳng định là không – ai – khác, có thể lặp lại được, hoặc đã làm được về trước.
Em biết đấy, chỉ có con người là già đi và trở nên lỗi thời thôi, âm nhạc thì không.”
Nhưng anh không hề định nói rằng anh là một người hùng cứu tinh của nền văn minh nhạc vàng bị quên lãng đấy chứ?
“Tôi có nói đâu, công việc của tôi và công chúng của tôi nói đấy chứ. Thật ra, mọi chuyện đơn giản hơn sự suy diễn lãng mạn của em nhiều. Thị phần nhạc vàng và công chúng của nó là một miền đất rộng, đầy tiềm năng trù phú đang bị ngành công nghệ giải trí bỏ quên lãng phí đấy mà thôi. Và tôi là kẻ khai khẩn khôn ngoan, khác người, và tự biết mình sẽ phải mệt mỏi hơn rất nhiều lao vào cạnh tranh cuốc xẻng với những sân khấu, hoặc sân đấu, vốn đã quá đông. Các ca sĩ kiểu “sao sữa” (baby-face) ra đời nhan nhản, thậm chí cả những ca sĩ quá lứa đã thành sao…yogurt vẫn còn dai dẳng bám lấy thị phần khán giả teen.
Tôi chỉ tay vào một trong những poster bìa album được lộng khung treo dằng dặc trên “bức tường danh vọng” đối diện. Tấm ảnh được chụp trong bối cảnh của một live show, Đức Ngài tỏa sáng phần phật ở trung tâm, những bóng đen của khán giả che khuất sân khấu, khiến cảm giác không khác gì Ngài đang đứng trên một cái bệ được xây dựng bằng những tín đồ hân hoan.
- Anh nhìn kìa, đó chẳng phải là hình ảnh của một tượng đài?
- Em có thấy vĩ nhân nào tự xây tượng đài cho mình chưa? Hãy để công chúng làm điều đó, nếu họ không thể chờ đến 3 năm!
Vầng Thái dương Trong Lòng Kim Tự Tháp
Và nếu bạn đã có ở đó, nữ độc giả của tôi ạ, với thiên tính giàu trắc ẩn, ắt bạn cũng sẽ xót xa thở hắt ra:
- Anh có mệt không, trên cái ngai hoàng đế của mình?
- Anh rất sợ cái vị trí đó…
- Nhưng anh đã lập quốc?
- Các vị vua thường bị phế truất, êm ra cũng băng hà. Các ngôi sao thì có quá nhiều, mà sao nào cũng lập lòe leo loét vay mượn ánh sáng của nhau. Tôi muốn làm thái dương – một mặt trời duy nhất.
- Vậy để em hỏi lại, vầng thái dương có mệt không 15 tỏa nhiệt trên bầu trời của mình?
- Nói thiệt, 15 năm, tôi chưa thấy mệt. Tổ nghiệp chọn không nhầm người để đãi, và tôi dám tự hào cho rằng mình là kẻ hiếm hoi xứng đáng. Tôi có khả năng một cách tự nhiên, gần như một bản năng, để nhìn xuống khán phòng và thấy những sự chới với cần được vuốt ve nâng đỡ. Tôi biết khi căng khi chùng sợi dây điều khiển và tính toán những khoảnh khắc để hớp hồn họ. Tôi biết chiếu tia nhìn xuyên thấu ánh sáng lòa mắt của sân khấu để thôi miên “thần dân” của mình, hoặc khiến họ phải quay đi chỗ khác. Tất cả những bản năng tự nhiên ấy không hề được đào luyện mà thành, tôi không hề mệt mỏi khi sử dụng năng lực của mình, nếu không muốn nói là sự say sưa với thứ quyền lực ấy càng khiến tôi mạnh mẽ hơn.
Than ôi, mỗi ngày qua, ngành công nghệ giải trí lại đẻ ồ ạt những thế hệ tiểu quái nhân, tuyệt vọng trong cuộc đua khốc liệt để trở nên khác biệt. Còn những người đàn bà thì luôn ý thức được rằng họ không bao giờ được chiều chuộng đầy đủ cả. Ngài đặt tay mình lên bánh lái Định Mệnh, và nó đã xoay với tốc độ chóng mặt đến mức chỉ cần một giây buông tay, Ngài sẽ bị hất ra, và “thần dân” của Ngài sẽ lại tiếp tục yêu chuộng một tượng đài mới mẻ.
“Đó ắt nhiên là sự nghiệt ngã của nghề. Người ta nói “khán giả quên nghệ sĩ chứ nghệ sĩ không bao giờ quên khán giả”. Điều này không sai, nếu nghệ sĩ không làm gì để khán giả phải nhớ tới.
Nếu phút ngơi tay ấy có đến, tôi sẵn sàng chấp nhận. Nhưng một khi bánh lái Định Mệnh còn nắm vững trong tay, tôi đang làm tất cả những gì có thể để xây dựng những tường thành kiên cố (mà chưa thể thổ lộ cụ thể ngay lúc này). Để thay chỗ một Đàm Vĩnh Hưng, hãy nghĩ đến vượt qua những cái bẫy trùng điệp của một Kim Tự Tháp.”
f.: Anh đã trù hoạch cho một Kim Tự Tháp để nghỉ ngơi và được tôn thờ vĩnh cửu?
Ngài Đàm: Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ chủ động bước ra khỏi showbiz vào thời điểm và tư thế được tính toán từ trước – Mặc dù có lẽ điều đó sẽ là khó. Rất khó!
f.: Anh có tin rằng mình đủ mạnh để làm điều đó không?
Ngài Đàm: Nói thật nhé, tôi thật sự không biết nữa!
Và đó là khoảnh khắc đầu tiên trong suốt cuộc nói chuyện, trông Ngài mới yếu ớt làm sao!
Mọi vị vua trong lòng các Kim Tự Tháp đều rất đỗi yếu ớt và mong manh, là vậy!
Con Quỷ và Cuộc Vui Cuối Cùng
“Thậm chí em có tin là tôi đã nghĩ rất nhiều cho sự nghiệp về sau của mình, khi thời gian không còn cho phép tôi làm hài lòng khán giả của mình nữa? Thậm chí tôi đã định rằng sẽ quyết không xuất hiện trên sân khấu mà chỉ phát hành album, và nếu có xuất hiện trong một vài sự kiện quan trọng, tôi sẽ cần có một tấm màn phủ xuống che lại khuôn mặt mình. Tôi muốn giữ trọn vẹn cho khán giả một hình ảnh Đàm Vĩnh Hưng như họ từng biết. Vâng, tôi đã nghĩ đến cả việc đi ẩn cư một thời gian, như thể khi yêu nhau thì người ta cần giữ lấy một chút gì bí ẩn, và đôi thoảng cần xa nhau để thèm muốn nhau hơn vậy.”
f.: Vì kiêu hãnh?
Ngài Đàm: Không! Vì kịch tính. Kịch tính dẫn đến sự hiếu kỳ. Tình yêu có thể nhạt màu và mòn mỏi, nhưng lòng hiếu kỳ luôn luôn bảo đảm cho mọi sự tươi mới và dư dả giật gân.
Em còn nhớ vụ lùm xùm về “vụ án” ca khúc Phố Đêm? Tôi đã cầu ngày cầu đêm để chờ “được” khởi kiện và cấm trình bày ca khúc này. Đó là tất cả những gì tôi cần lúc đó cho một vụ nổ truyền thông thật sự. Chỉ cần tôi “được” cấm thể hiện ca khúc này một thời gian, cứ cho là từ 6 tháng đến 1 năm, và tôi sẽ đường hoàng đẩy ca khúc với lai lịch kịch tính ấy lên hàng hit kỷ lục của showbiz. Đáng tiếc, tôi chỉ bị phạt 30 triệu!
f.: Anh là một con quỷ!
Và ngài cười, khoái trá.
Dường như Ngài đùa ngạo cả với điều đáng xem là việc kinh sợ nhất của một ngôi sao, hay cả một mặt trời.
“Nếu một ngày tôi thức dậy và mất giọng, tôi sẽ điềm nhiên cho đó là sự an bài của bề trên. Điều xâm chiếm tôi khi nghĩ đến ngày bước xuống khỏi sân khấu không hề là nỗi sợ. Làm sao người ta lại phải sợ một điều được biết trước và hiểu rõ?”
f.: Vậy cảm giác đó là gì?
Ngài Đàm: Buồn!
Đức Ngài đã lặng đi. Lâu. Rất lâu. Và bạn thấy mình có trách nhiệm khuấy động lại cho mình một cuộc hò hẹn đang hồi rôm rả (và lúc này đã quá giờ đánh vợt của Ngài ngự)
f.: Thôi nào, em biết mà, anh sẽ có một cuộc về vườn tưng bừng siêu xa xỉ. Dạ Tiệc Trắng nhé? Gấp 10 lần Dạ Tiệc Trắng nhé? Và mê mải ngắm thần dân mình tha thiết quý yêu trong tuyệt vọng ra sao. Anh thấy thế nào?
Và Ngài lại thoắt trở lại hào hứng say sưa như đứa nhỏ sắp đầu têu một trò rắn mắt.
“Tại sao không là một tour diễn từ biệt em nhỉ? Như Cher ấy, tour diễn giã từ sự nghiệp của bà kéo dài 3 năm đến khắp nơi trên thế giới, lời giã từ dai nhách nhất lịch sử công nghệ giải trí thế giới, sáu câu vọng cổ bất tận trước khi ôm lưỡi kiếm xuyên thân mà lăn đùng xuống sân khấu. Một cuộc chia tay huy hoàng và dài hơi. Tại sao không nhỉ?”
- Ha, cái đó gọi là tàn hơi cố đấm ăn xôi.
- Không, đó là cuộc vui cuối cùng.
- Cuối cùng thật không?
Ngài lặng đi
- Tôi đã dự định sẽ chỉ giã từ sân khấu khi đã chuẩn bị cho mình một bãi đáp an toàn. Những tấm gương tiền nhân đã rõ, những nghệ sĩ lớn mòn mỏi trong lãng quên và nghèo khó. Những chuỗi đêm không còn được lắng nghe tiếng pháo tay, cảm giác của kẻ được công chúng công kênh yêu mến, tung lên cao, và người nghệ sĩ một ngày rơi xuống mặt đất lạnh, không còn có lấy một cánh tay khán giả ái mộ đưa ra. Đám đông mới đã kịp hình thành xung quanh những tượng đài mới. Người nghệ sĩ đứng dậy để nhận ra mình ở trên những cánh tay và bay trên không đã lâu, không còn nhớ cách để tự đi bằng đôi chân của chính mình. Không, điều đó tôi nhất quyết không chọn cho mình.
Lúc này, nữ độc giả minh mẫn và đa nghi của f., bạn có thể tự hỏi liệu đó có phải bởi không khí thiếu ẩm trong căn phòng lạnh nơi Ngài tiếp bạn đã khiến mắt Ngài ngấn nước đỏ hoe.
“Lát nữa tôi sẽ dẫn em đi xem nhà. Trong cái gọi là “phòng Sự Nghiệp” của tôi không thiếu một bài báo, một tấm vé ca nhạc nào từng có tên tôi. Trong đó có 4 bức tượng mannequin mặc 4 bộ trang phục đã từng gây shock giới báo chí, các giải thưởng, băng đĩa. Có cả cuộn băng cassette tự thâu với thùng karaoke ngày trước, tôi còn giữ cả cho mình một cái bàn làm tóc trong nhà nữa. Và mỗi khi tôi nhìn lại căn phòng ấy, tôi biết, người ta sẽ không phụ tôi, quên tôi nhanh đến vậy đâu. Tôi biết những đứa bé 3 tuổi nhất quyết không chịu ăn nếu không nghe…Say Tình. Rồi chúng sẽ lớn lên, sẽ nói với con cái chúng rằng “Đã từng có một Đàm Vĩnh Hưng…”
f.: Liệu khi đó, anh có vượt qua nổi sự tự tôn hình ảnh để xuất hiện trở lại trên sân khấu?
Ngài Đàm: Sẽ là ở những sự kiện thật sự xứng đáng, và tôi muốn khán giả khi ấy sẽ phải đứng lên để đón nhận tôi.
f.: Đón nhận một sự ban phát?
Ngài Đàm: Sao nào? Tôi đang lao động ra trò để xứng đáng.
“Cho phép tôi hát tặng mẹ em!”
“Dạ Khúc Cho Tình Nhân” đã là một lá thư tình Ngài gửi cho những người đàn bà của mình, trong bìa hộp hình chiếc phong bì đóng dấu triện nhựa mạ vàng hình chiếc vương miện. Những lá thư tình của vị hoàng đế mà người ta có thể mua được cho mình sau mỗi đêm diễn của ngài hoặc ngoài nhà sách.
“Tôi đã phải vắt óc để nghĩ ra trò đó với cái phong bì như vậy. Mặc kệ email, SMS và Yahoo Messenger, những người đàn bà vẫn cần nhận được những bức thư tình đã cũ. Và giờ thì tôi lại tiếp tục vắt óc ra để nghĩ trò gì khác cho album tiếp theo. Em biết đấy, chiều chuộng họ, không bao giờ là đủ.”
Một cuộc tình không sòng phẳng khi một bên phải trổ hết tài nịnh đầm và miệt mài làm mới mình để được yêu thương. Bên còn lại thì vô tâm và sẵn sàng quay lưng lại khi có một ai đó khác lắm chiêu giỏi chiều hơn như thế. Chẳng phải “đức Ngài” tối thượng đang tỏ ra lụy tình quá lắm với toàn cõi hậu cung của mình?
“Đành rằng thế. Nhưng lúc này những người đàn bà ấy đang yêu tôi, và tôi tin mình là kẻ duy nhất. Với những chiều chuộng thấu đáo tâm can của mình, với tất cả những gì tôi đã làm để tiêu khiển cho họ cho đến tận những điều điên rồ nhất, tôi tin rằng khó có một “người đàn ông” nào khác có đủ sức lực, nếu không nói đến óc sáng tạo và tài năng, để dẫu chỉ lặp lại hết những gì tôi đã từng làm. Một người đàn bà vô tư nhất đi chăng nữa, cũng sẽ không thể quên một người tình hào hoa và tận tụy rất mực với Nàng. Không chỉ muốn mình được yêu, tôi còn đang làm tất cả để người ta phải tiếc nuối khi tôi không còn có thể cho họ những vuốt ve chiều chuộng.”
Những ngày xưa của một Vĩnh Hưng len lén in danh thiếp ca sĩ, của gã khật khùng với “phòng thu” tự tạo, của những đồng cát-sê còm cõi dưới nệm giường ấy, phải chăng tư chất quá rõ rệt của một thuyết khách, một chính trị gia, một thương gia văn hóa đã lấn lướt ít nhiều cái chất nghệ sĩ tính khùng khùng và vong thân của Ngài Đàm?
“Nghệ sĩ tính, hay khát vọng vong thân vẫn luôn ở đấy. Đó là điều đầu tiên và tối thượng cho vị trí của tôi ngày nay. Nhưng cũng chính để giữ mình thăng bằng trên chiếc ngai vàng tự tạo này, chỉ nghệ sĩ tính thôi thì hóa ra tôi sẽ là tay nghệ sĩ phóng túng và vô trách nhiệm với chính sự nghiệp của mình. Không phải vô cớ mà một phần (phần nổi và rộng) của âm nhạc trở thành công nghệ, và “thính giả” trở thành “thị trường”.
“Và ở hai vế của “cuộc tình” này, khán giả là những người cần được bay bổng đê mê và có thể xa rời thực tế đến chừng nào họ muốn. Và nếu người nghệ sĩ cũng vậy thì thực tế đáng buồn là cuộc tình đó sẽ khó bền. Người đàn ông không danh vọng sự nghiệp chi gọi là thứ đàn ông chưa thành nhân, có yêu mấy cũng tới lúc đuối tình. Một anh nghệ sĩ nghèo có lãng mạn đến mấy cũng tới lúc rõ mặt anh hèn bạc nhược bất tài kém chất. Và ắt nhiên, người đàn bà sẽ chọn thả mình theo những ngôi sao sáng hơn, và sáng bền hơn. Chính vì vậy mà tôi không còn có thể tự cho phép mình thả rông nghệ sĩ tính để rồi phải đóng vai kẻ sĩ không gặp thời. Đam mê thì vẫn đấy, nhưng tình yêu cũng cần có kỷ luật của nó, nhất là khi người ta vào vai người đàn ông.”
f.: Phụ nữ là ai, đối với anh?
Ngài Đàm: Họ là những người dễ đến bên tôi, chấp nhận tôi, yêu thương tôi, và để mặc cho tôi yêu thương lại. Họ ngoan, và tôi thích như thế. Họ biết yêu thương và tán tụng, tôi cần được như thế.
Họ có thể dễ dàng nhận từ tôi điều tôi rất giỏi cho, và dễ dàng cho tôi điều tôi muốn.
Nước mắt của họ làm nên đế chế của tôi.
Trong tôi có hai con người em ạ, và điều đó cho phép tôi vừa yêu họ, vừa hiểu họ cần gì.
f.: Phụ nữ, sau cùng, vẫn cần sự an toàn. Mà với Ngài Đàm, kẻ đã từng “dám” bỏ thị phần nhạc trẻ, không có gì bảo đảm cho những người đàn bà của anh rằng anh sẽ không bẻ lái một cách đột ngột, một ngày không ngờ nào đó.
Ngài Đàm: Tôi thích cho khán giả của mình đứng tim lộn ruột và bị bất ngờ. Em biết đấy, đàn bà, họ sẽ không còn yêu nồng nàn đến thế nếu người đàn ông không có chân, không biết đi, và an toàn tuyệt đối.
Rồi Ngài đột ngột hỏi, như thể chợt nhận ra, giữa cuộc nói chuyện, rằng ngay bên cạnh Ngài đang là một người đàn bà đến-từ-bên-ngoài
- Tối nay em rảnh không? Anh mời em đi nghe anh hát. Em muốn mời ai đi cùng không?
- Vâng, nếu anh cho phép, mẹ nhé?
- Đúng rồi, mẹ nhé! Nói với mẹ em rằng anh Hưng trân trọng mời, và sẽ hát tặng bà những bản hay nhất anh chưa từng hát ở bất cứ đâu.
Hãy tưởng tượng một cuộc hẹn hò, nơi người đàn ông muốn gửi cho mẹ bạn một món quà!
Vị khách mời trong đêm cung nội
Cuộc nói chuyện phải tạm ngưng tại đó bởi bên ngoài trời bắt đầu tối, và rõ ràng bạn đã làm đức Ngài không chỉ lỡ buổi đánh cầu lông mà cả buổi tập bài để chuẩn bị cho đêm diễn chỉ còn cách vài tiếng đồng hồ.
Hãy để mặc Ngài sửa soạn dọn mình cho buổi thiết triều tối nay, còn bạn, nữ độc giả mê phiêu lưu của f., bạn cũng sẽ không muốn xuất hiện vào buổi tối với cùng một bộ dạng. Hãy vào vai vị nữ khách mời lịch thiệp nhất để làm một chuyến thăm thú vương quốc Ngài Đàm.
Hai cuộc hẹn trong cùng một ngày, bạn có tất cả 3 tiếng đồng hồ để băng qua nửa thành phố về nhà, bằng mọi cách làm cho mình tươi tắn tỉnh táo lên, ăn nhẹ cho bữa tối và có mặt tại phòng trà trước khi đức Ngài xuất hiện.
Hẳn nhiên, mọi sự đã được Ngài sắp đặt chu đáo và thân mẫu của bạn được đối đãi như đệ nhất diva, còn bạn thì bắt đầu điều nghiên quan sát các “thần dân của đế chế Ngài Đàm” đang lục tục kéo vào.
Bạn sẽ thấy diễu qua trước mắt một đoàn diễu hành nửa vui nhộn nửa u buồn của dòng áo khăn đài các, những bộ tóc giả nhắc nhớ dáng dấp đệ nhất giai nhân họ Thẩm, những cặp mi dày cộp kiểu đầu thập niên 70, những bàn tay bất khả dối già đính những bộ móng được tỉa tót cầu kỳ. Không gian nồng nực cuộc giao chiến hỗn loạn giữa các dòng mùi hương bị trộn lẫn đến mức khó gọi tên.
Không khó để kẻ mới đến ngay lập tức nhận rõ các quý bà quý cô nơi đây đã hình thành những nhóm tầng lớp như trong một xã hội thật sự. Một tốp các quý bà mà lớp trang điểm khai rõ gốc gác hải ngoại của chủ nhân tỏ vẻ thu hút sự chú ý một cách đặc biệt và bạn sẽ được rỉ tai rằng đó là hội “fan ruột” của đức Ngài. Nhưng mọi ánh nhìn đột ngột hướng về quý bà thuộc tầm cao niên với mái tóc khổng lồ mà xuất xứ trào lưu rõ ràng là từ cuối thập niên 50, lớp trang điểm sành sõi và nụ cười ngây ngô hồ hởi. Nhân vật nọ phải có một người dìu bên cạnh để tiến về hàng ghế sát sân khấu, tay cầm bó hoa to trắng tuyền. Bà ngây ngô cười và ngây ngô an vị, mặc cho những tia mắt và tiếng rít mãng xà từ phía sau tới tấp phóng đến. Người ta có thể đếm thấy trên mái tóc kiểu “beehive” của bà có tất cả 4 chiếc kẹp tóc cùng lỉnh kỉnh lang cang các món nữ trang, như thể bà đã dốc cả tráp cổ vật lên người trước khi xuống phố.
Bạn sẽ không muốn bỏ lỡ cảnh xa giá của “ngài ngự” và sẽ lỉnh ra ngoài, ngắm những quý bà chậm chân sau cuối đang tiến vào bên trong. Đúng giờ hẹn, chiếc xe của Ngài xuất hiện. Nụ cười và cả đôi mắt đỏ hoe đã biến mất. Ngài bước khỏi xe, earphone cắm vào tai và miệng vẫn nhẩm bài. Lướt ngang qua bạn, Ngài chỉ kịp nói nhanh “Sao em chưa vào?”
Bên trong khán phòng lúc này người ta đang rệu rã lướt vội qua những ca sĩ hát “tiền trạm”, những mái đầu đội tóc giả bắt đầu ngọ ngoạy tứ phía và lầm rầm hỏi giờ, và…Ngài nhảy tót lên sân khấu, sung sức như một kiêu binh say máu.
Trong khi cả phòng trà đứng bật dậy trong tiếng vỗ tay như hồ hởi thở phào và reo vui cùng lúc, bạn thì suýt sặc nước bởi sự xuất hiện dũng mãnh hết hồn của Ngài, với một bông hoa to oành cắm đầy lông vũ, trông như một chú gà trống vạm vỡ đậu trên vai ông vua Pop Việt nhỏ thó.
Trong suốt hai ca khúc đầu, Ngài đã lập tức trổ tài điệu nghệ, và bạn lạc ngơ ngác vào không khí phòng trà đầu 1970 với tiếng vỗ tay bốc trần sau mỗi bước chachacha xăng-cốp (syncopation) xưa cũ được thi triển tưng bừng trên sân khấu.
Và ngay khi bạn hoang mang tự hỏi đêm còn dài bao lâu thì bạn chợt nhận ra rằng cuộc vui thậm chí chưa thật sự bắt đầu.
Ngài túa đẫm mồ hôi, và bằng một cử chỉ dứt khoát, tháo bỏ lớp áo khoác bên ngoài có đính con gà trống, xăn tay áo sơ-mi, Ngài lướt ánh mắt quét khắp khán phòng như một đại tướng quân đang duyệt binh. Ánh mắt Ngài dịu lại, mềm ra, xoáy vào vùng tối khán phòng.
Ngài muốn sự im lặng tuyệt đối.
Ngài muốn thả chùng mọi nơ-ron thần kinh và tế bào cảm xúc.
“Dù cho mưa, tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời…”
Bạn bất chợt nhận ra mình cũng đang thở hắt ra.
Đức Ngài, từ trong vầng sáng spotlight, dường như nhìn nhanh về phía bạn với một cái nháy mắt ranh mãnh, nửa đồng tình, nửa như đắc thắng “Em thấy chưa, tôi đã nói mà!”
Cao hứng, Ngài giải tán ban nhạc và chỉ giữ lại một guitarist với lí do sẽ hát những bản thật đặc biệt chưa bao giờ tập cùng ban nhạc, như để minh chứng cho điều Ngài nói ban chiều “bọn ca sĩ mất nghệ sĩ tính là đồ vứt đi. Đã hát thì chỉ cần một cây guitar cũng hát!”
Và bạn tin tôi đi, Ngài đã thật sự hát.
Đã không có một chi tiết nào của cuộc nói chuyện ban chiều được bỏ qua. Những xảo thuật, những trò mơn man tâm lí, với ân sủng được tài tình chia đều cho từng người đàn bà trong khán phòng, những mảng miếng sặc mùi sân khấu, những trò tung hứng đổi trao,… Ngài thỏa thuê hào phóng đêm nay, mặc sức phủ ngập khán phòng của mình trong những thăng hoa của ảo giác. Ngài di chuyển liên tục trên sàn diễn, không bỏ qua một ánh mắt, một khuôn mặt nào từ bên dưới khán phòng, nơi mỗi người đàn bà đều tin rằng bài hát ấy dành cho mình, nơi mỗi người đàn bà đều tin rằng họ đang ở trong cuộc diện kiến riêng tư với chính Ngài Đàm, trong khi Ngài, như tay chatter thiện nghệ có thể “chat” với nhiều users, cùng lúc nâng niu trò chuyện với từng khán giả đang bị thôi miên.
Người phụ nữ tóc kiểu beehive cầu kì run rẩy đứng lên, bó hoa trắng lộng lẫy trong tay, Ngài Đàm hơi nghiêng mình trong một tư thế ban phát tài tình để đón nhận.
Bà run rẩy ngồi xuống, vẫn nụ cười ngô nghê và ánh mắt long lanh vô hồn.
Ngài bước qua, tiếp tục tài tình điều khiển khán phòng của mình, trong khi bạn, người-đàn-bà-đến-từ-bên-ngoài âm thầm nghiêng mình trước cuộc tán tỉnh ngoạn mục đến khó tin của loài mãnh thú đầu đàn với tất cả những thần dân đang hạnh phúc của cái đế chế đầy hoài niệm và mùi mỹ phẩm ấy.
…
Đêm thiết triều đã đặc biệt kéo dài hơn thường lệ. Những người đàn bà bước ra khỏi phòng trà với ánh mắt long lanh hồ hởi, bạn sẽ tưởng như có thể thấy đồng tử họ đang giãn nở thỏa thuê. Người ta kháo nhau rằng ngày hôm nay, Ngài “thăng” bất ngờ và “xuất chiêu không ghê tay”, còn bạn sẽ âm thầm giữ riêng cho mình một sự tri ân lặng lẽ.
Phía bên ngoài, Đức Ngài dân chủ và thân thiện vẫn còn bị bao vây giữa vòng ưu ái của thần dân. Đề huề, phỉ mãn.
Hãy lịch thiệp từ giã, bởi thời gian dành cho bạn đã hết.
Hãy bước ra khỏi vương quốc hào hoa trên bể lệ ấy, trả Ceasar lại cho những gì thuộc về Ceasar.
Sau cuộc hẹn rốt cuộc đã kéo dài gần 10 tiếng đồng hồ, dating diva của f. sẽ thong dong gõ gót trên đường về một mình, lắng nghe vọng lại từ một chiếc taxi nào đó cái lối bẻ giọng rè rè của anh thợ làm tóc 15 năm trước: “Hỏi trời xanh có chăng Định Mệnh?…”
Các tin khác [ xem danh sách bài trong Báo chí ]
- Mr.Đàm: Tôi không phẫn nộ báo chí mà chỉ "lên tiếng" vài trường hợp cụ thể.
- Demo 1 số ca khúc trong Album 3H sắp phát hành.
- Toàn bộ hình ảnh đêm Mr.Đàm By Night 3 - Chủ đề "Tình Ca Muôn Thuở".
- Mr.Đàm: "tình yêu tan vỡ vì trót ngoại tình"
- Đàm Vĩnh Hưng cháy hết mình với "Mr.Đàm By Night".
- Mr.Đàm vào vai dũng tướng.
- Xem "Đàm tướng quân" lộn ngược, cặp kè Thanh Thảo, Mỹ Dung
- Đàm Vĩnh Hưng diễn tuồng Hồ Quảng
- Mr.Đàm trong vòng vây mỹ nhân.
- Mr. Đàm, Cẩm Ly "tấu" tuồng cực sung ở Hà Nội
» đầu trang
LỊCH DIỄN CHƯƠNG TRÌNH CA NHẠC ĐẶC BIỆT TẠI NHÀ HÁT TP.HCM
- 26.08.2011
- 24.09.2011
- 26.11.2011
- 16.12.2011
LỊCH DIỄN CÁC ĐIỂM KHÁC:
- Ngày 1/9/2011: Phòng trà Không Tên