Bạn chưa đăng nhập vào hệ thống?
Đăng nhập | Ðăng ký

Khi Mr.Đàm lột sạch đồ hiệu.

Báo chí | 2010-12-16 21:49:00 | 3989 lượt xem | 0 bình luận
Khi Mr.Đàm lột sạch đồ hiệu.
Cập nhật bởi:
Nha Trang Nguyễn

Một hình ảnh rất khác về Đàm Vĩnh Hưng, những điều mà anh không che giấu nhưng lại rơi vào góc khuất của danh tiếng và cả tai tiếng.


Chuyện đời tôi chỉ có làm phim dài tập mới kể hết

10 năm trước, tôi đã phỏng vấn Đàm Vĩnh Hưng một lần. Khi đó, anh vừa phát hành album vol.1 Tình ơi xin ngủ yên. Lúc đó, anh không ngần ngại mời phóng viên đến nơi mình đang ở trọ, một căn nhà thuê chung với nhiều người khác, nằm trong con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo trên đường Cách mạng tháng 8. Chúng tôi trò chuyện ở phòng khách chung đồng thời cũng là cửa hiệu làm tóc của Đàm Vĩnh Hưng. Hiện tại, Đàm Vĩnh Hưng tiếp tôi trong căn biệt thự ở cư xá Bắc Hải, trong khoảnh sân vườn rợp màu xanh.

 

- 10 năm để tạo nên một tên tuổi và một cơ ngơi như hiện nay, hình như những việc Đàm Vĩnh Hưng làm được không phải bình thường so với nhiều người?

Đúng là có nhanh thật! Có người phải tạo dựng cả đời may ra mới có được. Nói vậy thôi, tôi cũng nỗ lực ghê gớm lắm, luôn phải tạo áp lực cho bản thân, đòi hỏi mình phải đạt vị trí cao hơn và lúc nào cũng nghĩ đến chữ phấn đấu, phấn đấu và… phấn đấu.

Tôi ghét sự bằng lòng, đặc biệt là trong sự nghiệp. Tôi ghét những người không có tâm với nghề, không sống chết với cái mà họ đã chọn. Tôi xem thường những người đó. Là đệ tử của tôi còn “chết” nữa, vì tôi yêu cầu rất cao, lúc nào cũng phải đặt sự nghiệp ở vị trí ưu tiên hàng đầu. Nhờ thế, tôi tậu được cơ ngơi này sau nhiều năm làm việc vất vả, bù lại những ngày sống trong những căn gác xép ẩm thấp, trong tiệm uốn tóc chật hẹp, chưa kể đến chuyện đêm đêm nhìn thấy chuột chạy lổn ngổn ở chân tường. Nhớ lại mà nổi da gà.

- Không phải ai cũng biết về quá khứ cơ cực của anh, theo họ, Đàm Vĩnh Hưng may mắn quá?

Cái gì cũng vậy, luôn có đầu có đuôi, để có được ngày hôm nay tôi phải đánh đổi bằng những cơn bệnh, những lần chạy show trong đêm hôm mưa gió, rồi những ngày lễ tết không ở gần gia đình… thậm chí đổ máu và nước mắt.

Nếu tôi kể ra có vẻ như gần giống với kể lể thì không hay, nhất là điều này thuộc về tư duy của mỗi người. Tôi không bắt mọi người phải nghĩ: “À, Đàm Vĩnh Hưng phải khổ như thế này, thế kia”. Đời tôi nếu kể, chắc chỉ có làm phim may ra người ta mới hiểu hết.

- Ngày xưa, anh phải đổ máu và cả nước mắt, nhận tất cả các show để có được như ngày hôm nay cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, hiện tại anh cũng có tiếng là không từ chối bất cứ show nào, anh nhận tất cả các chương trình, từ hội chợ, hội nghị, tụ điểm xa xôi… Nói thật, với tên tuổi của anh bây giờ, việc chọn sân khấu, nơi biểu diễn đâu phải chuyện khó khăn gì mà anh cứ phải bắt mình vất vả ngược xuôi?

Khi bước vào nghề này, tôi luôn tâm niệm rõ ràng mình đi hát vì lẽ gì. Đơn giản lắm, thứ nhất yêu nghề, thứ hai vì khán giả, thứ ba vì cuộc sống. Tôi hay tự đặt mình là khán giả yêu thích ca sĩ này, ca sĩ kia nhưng ở xa xôi ít có cơ hội tiếp cận với thần tượng như thế thì tủi thân lắm. Cứ thế, tôi đi show khắp nơi, có khi sân khấu của tôi chỉ là vài tấm ván lót trên bục cao, một miếng vải vắt ngang, âm thanh thì tệ khỏi nói… nhưng tôi vẫn cứ thích đi để đón nhận tấm lòng của khán giả.

Trong nghề này, có những điều rất duy tâm mà người nghệ sĩ nên trân trọng: “ông tổ cho thì phải nhận, đừng kén chọn, làm khó dễ nhau”.

Đó mới là Đàm Vĩnh Hưng

Ở Đàm Vĩnh Hưng có một điều lạ so với các đồng nghiệp, đó là chuyện anh trực tiếp giữ điện thoại, trả lời tất cả các cuộc gọi cả ngày lẫn đêm, từ fan, phóng viên, đối tác… Mặc dù việc này cũng khá phiền phức như lời anh đùa khi than thở: “Số điện thoại của tôi giống như số phòng cháy chữa cháy, ai cũng tìm được, ai cũng gọi được.”
 

- Tại sao anh cứ nhất thiết nghe điện thoại mà không kiếm hẳn cho mình một trợ lý, như vậy có phải vừa oai, vừa đỡ phiền hơn rất nhiều?

Tôi sợ mình thiếu trân trọng người ta. Tôi cứ thử đặt mình là khán giả, xin số điện thoại của thần tượng mà lại gặp người khác thì buồn chứ, giận chứ. Thật ra, bây giờ tôi cũng khép mình vào giới hạn hơn trước, ít nghe các số lạ, đọc tin nhắn không hay cũng kiềm chế xóa ngay. Khác với lúc trước, nhận được mấy tin nhắn đe dọa, chửi bới là tôi sẵn sàng bắt máy, đôi co hơn thua liền.

- Anh không ít lần mô tả mình bằng nhiều cụm từ như nóng tính, thích ăn thua đủ, tính cách chập chờn, điên khùng… Hình như anh thích vẽ ra một hình ảnh tiêu cực về mình?

Từ ngữ là cách thể hiện cá tính của tôi. Tôi như thế nào nếu khán giả có cơ hội gặp sẽ hiểu, biết đâu họ sẽ nghĩ: “À, ông này đâu có ghê gớm như người ta nói”, như thế họ sẽ yêu quý mình hơn.

Tôi không thích mang đến một hình ảnh hoàn hảo như thiên thần hay một vị linh mục… Vì như thế, khi fan phát hiện một điều nhỏ nhặt nhất không đúng, hậu quả là hình ảnh của mình sẽ hoàn toàn sụp đổ trong lòng họ.

- Thế còn chuyện ăn to nói lớn, phát ngôn gây sốc khiến cho hình ảnh của anh cũng đâu đẹp gì hơn. Người nổi tiếng như anh có đáng phải gây ra những điều tiếng bất lợi chỉ vì những câu nói sướng miệng trong phút chốc?

Tôi tự xét mình kỹ lắm. Có những điều người ta gây ra tuy không làm cho ai gục ngã, phải chết, nhưng lại đủ gây bức xúc, thôi thúc tôi phải nói. Làm người nên luôn có thái độ rõ ràng, vui, buồn hay giận dữ phải cho người ta biết. Đó là cách tôi sống thật với con người mình, không giả tạo để mai sau lỡ cảm xúc đó không còn thì lại tiếc.

- Vậy còn chuyện người ta nói anh là ông hoàng đồ hiệu, mỗi khi ra đường, từ đầu đến chân toàn đồ hiệu, điển hình như phát ngôn: "LV có cái gì, Đàm Vĩnh Hưng có cái đó”?

Không! Đừng nghĩ tôi như vậy. Hình tượng đó là do người ta sắp xếp, người ta muốn tôi phải như thế. Thật ra, đồ của tôi không hiệu nhiều lắm, từ đồ mặc hàng ngày, xà bông tắm, dầu gội đều là hàng Việt Nam chất lượng cao đấy chứ… Nhiều, nhiều lắm.

- Thế có bao giờ anh mặc áo có giá trị 100.000 đồng ra đường chưa?

Trời ơi! 100.000 đồng là còn hơi đắt đó. Đồ diễn của tôi có nhiều cái còn rẻ hơn, áo thun ba lỗ mặc với vest hay áo khoác có giá 30.000 – 40.000 đồng là chuyện thường.

Giới hạn nào cho… Hưng

 

- Dường như anh ít nói về người thân, đây có phải là giới hạn của anh hay vì chưa có ai nhắc tới?

Người thân là chủ đề tôi muốn hạn chế, nói đúng hơn là kỵ nhắc đến. Trong nghề này, khán giả chỉ trả tiền để xem ca sĩ hát, công việc của ca sĩ là biểu diễn phục vụ khán giả, không ai thích trả tiền để nghe kể lể dông dài chuyện gia đình, dòng họ chẳng liên quan đến mình.

Đối với tôi, không có chuyện đem cha, đem mẹ lên sân khấu. Người không hiểu sẽ nói là chiêu thức PR, có khi nặng lời họ còn mỉa mai: “Nó đem cha mẹ ra bán buôn trên sân khấu”. Hơn nữa, tôi cần cho họ sự bình yên. Thỉnh thoảng, ai có hỏi thì tôi nhắc đến mẹ, em gái. Ngoài ra, tôi cũng không thích báo chí phỏng vấn người nhà của mình.

- Là con trai duy nhất trong gia đình toàn phụ nữ, sau nhiều năm gánh vác gia đình, đến giờ anh có cảm thấy hài lòng vì đã làm tròn trách nhiệm của người con, người anh?

Điều tôi lo sợ nhất là lỡ mình nằm xuống thì người thân sẽ như thế nào. Đó cũng là động lực thôi thúc tôi làm việc hoài, làm mãi để tạo nền tảng thật ổn định. Lỡ sau này, tôi chẳng may có bề gì thì họ không đến nỗi phải lao ra đường, làm những công việc bươn chải quá nặng nhọc hay thậm chí phải bán cả nhà đi để sống. Tôi sợ viễn cảnh đó lắm. Chính vì thế, tôi cũng lo mua bảo hiểm để bảo đảm tương lai cho cả nhà tôi, đặc biệt là mẹ và hai đứa cháu.

- Chăm sóc người thân đâu phải chỉ là chuyện cơm áo gạo tiền mà còn ở sự quan tâm, chia sẻ về mặt tinh thần… nhưng với quỹ thời gian eo hẹp, anh làm sao có những giây phút dùng bữa cơm hay trò chuyện với họ?

Đúng là hiếm, hiếm lắm. Khi nào trong nhà có chuyện hệ trọng hay biến cố xảy ra, tôi và người thân mới ngồi xuống nói chuyện với nhau. Để tâm sự thì càng ít. Tôi cũng không hay dùng cơm với người nhà. Mẹ tôi thích nấu ăn, mà mát lòng khi nhìn con cháu thưởng thức, thích được khen ngon nhưng hiếm khi bà ăn cùng mọi người. Em gái tôi thì đi làm từ sáng sớm đến chiều tối mới về. Bình thường ở nhà, tôi chỉ chơi với hai cháu.

- Ít khi có được những giây phút cho gia đình, đó có phải là sự thiệt thòi của anh?

Có thể ông trời cho tôi cái này và lấy đi cái khác.

- Ngoài chuyện ít thời gian, người thân của anh chắc cũng phải chịu nhiều áp lực từ cuộc sống nhiều điều tiếng của anh?

Đúng vậy. Tôi luôn chuẩn bị tinh thần cho người nhà của mình. Tôi luyện cho họ học cách “lì đòn” trước những tin tức về Đàm Vĩnh Hưng, dù sai hay đúng.

- Anh có thấy mình đòi hỏi quá cao và tạo áp lực với những người mình yêu thương?

Chính xác. Tôi có tật ỷ lại, giống một đứa con biết rằng không bao giờ mất đi tình cảm của cha mẹ. Có thể đối với những người thân yêu của mình, đôi khi tôi hơi lơ là một chút, tôi cứ hay nghĩ mình đã lo cho họ hết rồi thì cũng không cần thiết phải dùng những lời lẽ khách sáo như với người khác. Tôi biết mình “bị” cái tính này.

 

- Có bao giờ anh làm họ khóc?

Nhiều, nhiều lắm. Tôi làm họ khóc rồi sau đó tìm chỗ khóc một mình. Tôi nhớ có một lần, tôi đánh em gái. Lúc đó, tôi còn chưa đi hát, em gái ở tuổi mới lớn, thích chứng tỏ. Tôi nói một, nó nói mười, tôi la, nó cãi lại, trong khi gia đình có truyền thống lớn nói nhỏ phải nghe. Nóng quá, tôi ra tay rất mạnh, đó là trận đòn đầu tiên và duy nhất, đánh em gái rồi tôi lại ôm nó mà khóc.

- Nghe nói khi cô ấy đi lấy chồng, một tay anh đứng ra lo chuyện cưới xin, chắc hẳn lúc đó anh phải mãn nguyện và hạnh phúc lắm vì đã làm tròn trách nhiệm của một người anh?

Do hoàn cảnh thôi. Khi đó, tôi sống với ông bà ngoại, không có cha mẹ bên cạnh, gia đình lại xảy ra biến cố lớn, kinh tế suy sụp, cuộc sống khốn khổ cùng cực, tan nát đến mức người ta không thèm… bước tới.

Tính tôi điên cuồng lắm, họ không hỏi thì tôi vẫn cứ gả. Tôi gọi em gái và người yêu đến nói chuyện, cho hai đứa một tháng để suy nghĩ, tôi buộc ngày nào chúng cũng phải tự chất vấn xem nhất thiết là phải cần có nhau trong đời hay không. Sau một tháng, tụi nó vẫn giữ ý định lấy nhau, tôi mới nói chuyện và đặt 3 điều kiện với em rể. Thứ nhất, em tôi không làm dâu một giây phút nào hết, thứ hai phải mướn nhà ở riêng ngay lập tức, thứ ba sính lễ cưới chỉ cần vài quả cau, miếng trầu và một chai rượu cho ông bà ngoại vui lòng. Thế là tôi gả em gái. Tôi tự kết hoa cưới, trang điểm, làm tóc cho cô dâu, đặt hai bàn tiệc cưới, đi tìm nhà thờ xin cha tổ chức lễ.

 Thế Giới Văn Hóa 

 


Các tin khác [ xem danh sách bài trong Báo chí ]

Để tham gia bình luận, bạn vui lòng Đăng nhập | Quên mật khẩu? | Ðăng ký


» đầu trang
ĐƠN VỊ TÀI TRỢ LIVESHOW
"DẠ TIỆC TRẮNG 3"

LỊCH DIỄN

  • Ngày 16/12: Phòng trà Đồng Dao
  • Ngày 24/12: Phòng trà Không Tên
  • Ngày 31/12: Dạ Tiệc Trắng 3 - Mr.Đàm in HN - Một Ngày Để Nhớ ( KS Melia - Hà Nội)
  • Ngày 4/1/2011: Phòng trà Không Tên
    Tổng hợp sự kiện liveshow "Dạ tiệc trắng"

    Thống kê

    Tổng số đang trực tuyến: 191 [ Thành viên: 1, Khách: 190 ] Lượt truy cập: 1209238. Tổng số trang được xem: 2688875
    Thành viên đang duyệt website: thanhtruc,