Đàm Vĩnh Hưng "tôi đang yêu..."
Hết mình, đó là phong cách của nam ca sỹ này. Đàm Vĩnh Hưng muốn đây là một cuộc trò chuyện thành thật nhất, không che đậy. Nếu có điều gì chưa bàn tới là do người phỏng vấn, còn anh không từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào…
- Giờ thì anh nổi tiếng rồi, nói cái gì cũng dễ, có nhiều người nể trọng. Nhưng trước đây, anh làm gì để hóa giải những yêu ghét từ người đời? - Tôi sẵn sàng đạp bỏ mọi điều cũ kỹ. Nhiều người nói tôi điên, quái nhân. Ngày xưa đạo diễn Huỳnh Phúc Điền ghét tôi số 1. Nhưng tôi sẵn sàng lắng nghe những điều anh ấy nói. Nghe để vỡ ra nhiều thứ và để hóa giải những hiểu lầm mà có thể anh ấy hoặc tôi mắc phải. Rồi dần dần tôi được hiểu. Giờ thì anh Điền quý tôi số một chứ không phải là Mỹ Tâm. Bởi tôi làm đúng ý anh ấy và sự ăn khớp trong tư duy, dù có người nói sự cũ mòn trong ý tưởng của anh Điền. Âm nhạc của tôi sẵn sàng “kết hôn” với sự thông minh của anh Điền.
- Trong tình cảm, anh có yêu - ghét rạch ròi? - Từ trước tới giờ, tôi sống tự do trong tình cảm, không theo khuôn phép luật lệ nào, tôi cho mình cái quyền sống theo mọi cảm xúc. Ai đến với mình, che chở mình, mình đáp lại ngay. Còn yêu tôi thì tôi yêu lại. Tôi có thái độ rõ ràng ngay từ đầu, không bao giờ tôi làm cái dây leo, phải tự mình điều khiển chính mình và quyết định mọi chuyện. - Anh điều khiển một anh thợ làm tóc cầm kéo chuyển sang cầm micro tự tin trong vai trò ca sỹ. Và điều đó đã thành công. Nhưng đâu phải ai cũng thành công, phải không? - Ngày còn làm thợ tóc, những buổi trưa nghỉ, sau nhà tôi có một cái giếng và bãi đất trống, tôi thường qua đó hát theo cassette. Tôi mê hát lắm. Tôi bỏ thời gian rất nhiều để theo dõi các ca sỹ khác để chắt lọc những style hay nhất của họ và tôi phát huy nó.
Tôi diễn không giống ai, nhưng thực ra có ở rất nhiều người. Thành công hay không cũng do mình, thực sự mình muốn gì và mình muốn thành công như thế nào nữa… - Hóa ra anh cũng là kẻ bắt chước, giờ thì tới lượt người ta bắt chước anh… - Rất nhiều người như Đàm Vĩnh Hùng, Duy Khánh… bị mọi người nói là hát bắt chước tôi. Tôi thấy sự bắt chước của họ là lời khen ngợi cao nhất dành cho tôi. Vì họ phải yêu tôi lắm mới bắt chước được như vậy. Tôi đã từng yêu và bắt chước Thanh Lam, ngày trước hát giống lắm.
Nhưng đến một ngày thì tôi hiểu ra và phải thay đổi. Tôi phải hát “Tình ơi xin ngủ yên” theo kiểu của mình, vì chị Lam đâu có hát bài đó. Ảnh hưởng là điều không thể tránh khỏi, nhưng nên tách dần ra, nếu mình muốn đi dài. Tôi phải cảm ơn các bạn ấy vì họ nhắc lại hình ảnh của tôi ở những nơi mà tôi chưa tới kịp với khán giả của mình. - Vậy là anh đứng trên đỉnh vinh quang đã 10 năm rồi, anh có cho rằng thế nào đi nữa mình vẫn là kẻ có nhiều may mắn? - Năm 1997, tôi bắt đầu nổi tiếng. Nhưng ngay cả khi vô danh tôi vẫn rất tin rằng mình sẽ nổi tiếng. Tôi đi thi tiếng hát truyền hình rớt 8 lần liền, nhưng tôi biết cách hát để cho người ta vỗ tay. Vì những thất bại giúp tôi nung nấu và suy nghĩ ngày này qua ngày khác. Hồi đó tôi viết “Ngày đó rồi sẽ đến”, sau đổi thành “Tình ơi xin ngủ yên”, như là một lời rửa… hận vì cuộc đời khắc nghiệt với mình. Tôi không phải ngủ một đêm dậy rồi nổi tiếng. Nhưng như có sự sắp đặt của định mệnh. Khi tôi làm đĩa CD, tôi được danh hài Hoài Linh đầu tư. Anh ấy ở Mỹ về Việt Nam chơi, đàn em của anh ấy có Hoàng Thanh, Vũ Hà… anh ấy thấy giọng tôi lạ nên nói: “Mày làm CD đi, tao cho tiền mày làm”. Vậy là tôi làm, sướng kinh khủng, sẵn sàng lao xuống biển mười mấy lần một ngày để quay hình. Đĩa phát hành ở hải ngoại mà đắt hàng lắm. Nhưng khi tôi xin phát hành ở Việt Nam, không ai chịu phát hành, họ đâu biết tôi là ai. Mãi sau cũng có một người chịu phát hành, bán gần bằng giá đĩa lậu. Nhờ đó mà được khán giả bình dân biết tới nhiều. Tôi đi diễn ở miền Tây, ngồi trên xe mà tự dưng nghe cả đám trẻ trâu hát bài hát của mình. Bất ngờ quá, tôi ngồi trên xe và khóc. Ngày đó tôi đi hát mọi nơi, từ trại gà, trại heo cũng hát, hát như ngày mai chết không được hát nữa, miễn là được hát cho người ta nghe.
Rồi khi CD phát hành, rất nhiều quán cà phê phát “Tình ơi xin ngủ yên”. Tôi hiểu, đã bắt đầu bước vào thời của mình. - Nhưng “Bình minh sẽ mang em đi” mới là ca khúc mà người ta nhớ nhất, người ta gọi tên anh bằng câu hát… - Đúng vậy. “Bình minh sẽ mang em đi”, tôi viết cho chuyện tình 9 năm của tôi. Đó là chuyện tình dài nhất, khi đó tôi có ý định đi Mỹ sống. Nhân vật chính là tôi. Và tôi thực sự nổi tiếng từ đó. - Khi ta nổi tiếng cũng là lúc nhận mặt rõ những tình thân. Có những người bạn đã không còn ở bên anh nữa. Phải chăng đó là cái giá phải trả? - Tôi hiểu bạn muốn hỏi tới ai. Đúng là, có nhiều bạn bè phản đối tôi đi ca hát. Ngày mới đi hát, tôi không muốn gia đình nhìn những gì tôi phải chịu đựng sau cánh gà. Nhiều bạn bè đi cùng tôi, nhưng cuối cùng, như bạn thấy đó, cuộc sống mà, có những người thân yêu nhất của mình tự tách ra khỏi mình chứ, có những người mặc cảm, có những người bất đồng ý kiến… Họ không còn sát cánh thôi, chứ không phải đã biến mất khỏi tôi. Tôi thật lòng là quý bạn hơn quý tình yêu. Tôi chỉ có vài người bạn thân thôi. Tôi cực kỳ có duyên với đàn bà. Những người phụ nữ giúp tôi rất nhiều.
- Anh Hoài Linh giúp anh nhiều, anh ấy đâu phải đàn bà? - Anh Hoài Linh là một người anh, trên bạn một chút, và có thể đóng vai cha mẹ tôi khi ba mẹ không ở bên cạnh. Dù cho sau này, tôi có là ai hay chết đi, tôi vẫn cần ghi nhớ anh ấy là một người ơn. Anh ấy không mong trả ơn, nhưng tôi cần phải nhớ. - Nghe đồn, người yêu anh nhiều lắm, nhiều hơn một bảng chữ cái? - (Cười) Bảng chữ cái đó phải 3 lần mới đủ, vì tôi rất lãng mạn và dễ xúc cảm, dễ mủi lòng và không biết từ chối tình cảm của người khác. Tôi có thể yêu đạo diễn, biên tập, nhà báo… nếu họ yêu quý tôi. Tôi rõ ràng như vậy. Còn người yêu theo nghĩa chăn gối, người mà tôi dám chặt cánh tay vì họ, tôi có thể chết bên họ… thì chỉ có vài người và tôi vẫn tìm kiếm … - Anh tìm thấy rồi, mắt anh nói với tôi điều đó đấy… - (Cười) Bạn thật là ghê gớm. - Trong tình yêu, anh thích được là người chở che hay thích được chở che? - Tôi chỉ muốn được yêu lại. Tôi có thể là bất kỳ ai trong đời sống này… Tất nhiên, tôi yêu ai cũng đâu ảnh hưởng gì tới âm nhạc Việt Nam đâu. Nhưng tôi nghĩ không yêu mình sẽ chết. Có những lần người tôi yêu làm tôi đau, cả thể xác lẫn tinh thần. Có những đêm 4h sáng tôi đi trên phố, đường phố Los Angeles đông người quá mà tôi một mình, tôi khóc hoài. Khi yêu tôi không sĩ diện. Tôi bộc lộ mình trọn vẹn. Tôi đang yêu một người Việt Nam, còn biên giới hay địa lý không phải là vấn đề cần giải quyết trong tình yêu. - Lam Trường nhẹ nhàng dễ thương, Quang Dũng định vị mình với dòng nhạc sang trọng và xưa cũ, còn anh thì anh muốn nhận mình ở đâu? - Tôi hát sôi động, hết mình trên sân khấu. Tôi áp dụng văn nói nhiều hơn trong khi hát, có thể vì thế khán giả cảm nhận trực tiếp và nhanh hơn. Tôi nghĩ mình thành công ở đó. - Thế nhưng, càng về sau này anh càng hát nhiều bài trữ tình, chậm rãi, làm hẳn liveshow nhạc xưa, nhiều người hay nói vui là vừa sến vừa già. Phải chăng anh đang hát cho một… tuổi già phía trước? - Không, hát như vậy cũng là cách mở rộng biên độ ảnh hưởng của mình, khán giả sẽ nghe mình nhiều hơn. Tôi có một mong ước rằng, người ta phải biết đến tôi ngoài biên giới. Nhiều người cũng thích tôi hát nhạc xưa. Vì tôi biết hát bằng những ký ức của mình. - Ý anh là hát bằng những tình yêu đã mất? - Khi tôi hát “Nỗi nhớ” là tôi bật khóc trong phòng thu, tôi nhớ đến mối tình đầu của mình. - Đàm Vĩnh Hưng, dường như anh không thiếu bất cứ thứ gì trên đời này. Nếu tôi là anh, tôi sẽ rất hạnh phúc… - Riêng tôi thì chưa thấy phút giây nào hạnh phúc. Kể cả tình yêu, nó đến rồi đó mà mình vẫn phập phồng lo sợ, đến đó rồi mất đó, làm sao biết được ngày mai. Tôi nghĩ mình sẽ phải thế nếu số mệnh bắt thế. Nên không hạnh phúc thì cũng không buồn… Theo Nguyễn Phan - |
Các tin khác [ xem danh sách bài trong Báo chí ]
- Mr.Đàm: hai đêm diễn, hai lần "đổ máu".
- Cuồng nhiệt với liveshow của Mr.Đàm.
- Mr.Đàm "đổ máu" trên SVĐ ĐH Quốc Gia Hà Nội
- Mr.Đàm "Đổ máu vì sinh viên".
- Mr.Đàm - "máu chảy" hát vẫn sung.
- Khi Đàm Vĩnh Hưng khóc...
- Giao lưu trực tuyến với Mr.Đàm.
- Đàm Vĩnh Hưng sẽ kiện Công ty Nhạc Xanh
- VietNamNet "Chùm ảnh lễ trao giải Cống Hiến năm 2007"
- Đàm Vĩnh Hưng "làm gì có sừng để cưa"
» đầu trang
LỊCH DIỄN
- Ngày 1.6.2010: 12g trưa phòng trà Không Tên: Họp báo & họp fans phát hành Album Khoảng cách.
- Ngày 2.6.2010: 19g30 tại rạp ngoài trời Uông Bí - Quảng Ninh.
- Ngày 3.6.2010: Bar Hồ Gươm Xanh.
- Ngày 4.6.2010: 13g họp báo & họp fans Hà Nội tại bar Hồ Gươm Xanh giới thiệu album Khoảng cách. - Tối: nhà thi đấu Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc.
- Ngày 6.6.2010: Nhà hát Hòa Bình - TP.HCM ( Kỷ niệm ngày thành lập
ngân hàng ACB)
- Ngày 7 & 8.6.2010: Phòng trà Không Tên - Giới thiệu album Khoảng cách.
- Ngày 9 & 10.6.2010: Sân khấu Trống Đồng.
- Ngày 11.6.2010: Sân khấu Cầu Vồng 126.
- Ngày 12.6.2010: Phòng trà Đồng Dao.
- Ngày 13 & 14.6.2010: Bar MTV.
- Ngày 15.6.2010: Nhà hát Thành Phố ( TP.HCM) -Những tình khúc vượt thời gian & Giới thiệu album Khoảng cách.
- Ngày 16.6.2010: Sân khấu Trống Đồng
- Ngày 27.6.2010: Ghi âm cùng fans vào lúc 10h sáng tại phòng trà Không Tên.
- Ngày 30.6.2010: Phòng trà Không Tên.
- Ngày 01.7.2010: Phòng trà Không Tên.