“Từ em tiếng hát lên trời. Tay xao dòng tóc, tay mời âm thanh” Câu thơ của thi sĩ Hoàng Trúc Ly tặng ca sĩ Thanh Thúy trong thập niên 60 của thế kỷ trước bỗng vọng về trong trí nhớ, khi tôi đến với sân chơi Dạ tiệc trắng diễn ra đêm 1/10 tại White Palace (TP.HCM). Tất cả đều màu trắng, từ trang phục của người tham dự đến các lẵng hoa tặng cho “nhân vật chính” Đàm Vĩnh Hưng.
Để đưa “tiếng hát lên trời”, Mr.Đàm đã xuất hiện với những năm bộ quần áo cũng màu trắng như “quy định” do chính anh đặt ra. Trong khán phòng của
Với cách xuất hiện trên sân khấu giản dị mà chân tình, đôi lúc pha chút dí dỏm, có thể nói Đàm Vĩnh Hưng đã tạo tình cảm cho mọi người. Cũng là câu nói khi anh hát Giọt nước mắt cho đời: “Tôi muốn gặp từng người để nói rằng, tôi biết ơn bạn! Xin tri ân tất cả mọi người đã từng yêu tiếng hát của tôi, luôn nhớ mãi những ánh mắt, tiếng vỗ tay, reo hò của các fans, cảm tạ những ân nhân đã từng cho tôi cơ hội…”- nhưng khi vang lên trong khung cảnh thân tình này đã tạo được một hiệu ứng tích cực.
Với cách biểu diễn “không giống ai”, đầy ngẫu hứng trong các giai điệu, Đàm Vĩnh Hưng đã chứng tỏ bản lĩnh làm chủ sân khấu của mình. Phút cuối, sàn diễn này không còn là sàn diễn, anh kêu gọi mọi người hãy sống như anh trong giây phút này, cứ thật tự nhiên, cứ thật thoải mái. Và tiếng hát của anh đã níu chân mọi người đến … 2g sáng. Khi anh hát đến ca khúc 50, nhiều người đã thở phào nhẹ nhõm như chia vui cùng anh, một nội lực phi thường. Nhưng kìa, trên sân khấu, Đàm Vĩnh Hưng vẫn cứ nhẹ nhàng như không!
Thêm một chi tiết khó quên trong chương trình này là cùng với các đồng nghiệp khác, anh đã tổ chức bán đấu giá thành công đĩa VCD mạ vàng Qua Cơn Mê, để lấy tiền giúp các bạn sinh viên nghèo hiếu học, bị bệnh tim. Với mức khởi điểm 3.000USD, cuối cùng người sở hữu nó là vị nữ giám đốc điều hành của Trường ngoại ngữ Dương Minh, khi chị chấp nhận với giá 25.000USD.
Đến nay, trong thế hệ ca sĩ của Đàm Vĩnh Hưng, không thể chối bỏ một sự thật: anh đang là người thành công nhất. Thành công ấy là do anh luôn ý thức vượt qua áp lực chính mình. Anh tâm sự:” Tôi đi lên bằng con đường tự học, tôi đã học ở rất nhiều thần tượng của mình. Tôi thích học ở người đi trước tinh thần lao động nghệ thuật nghiêm túc và biết nhìn lại mình để loại bỏ những khiếm khuyết”. Nhờ vậy, anh đã tạo được một đẳng cấp mà không ít ca sĩ cùng thế hệ hoặc thế hệ sau anh đang thèm thuồng và ao ước.
Lê Văn Nghệ