"Những ngày đầu tiên bước vào nghề hát với tôi thật vui và hạnh phúc. Tôi như lâng lâng trong một trạng thái bay bổng của cảm xúc. Thế là từ nay tôi trở thành… nghệ sĩ, có chỗ để hát và gặp gỡ đồng nghiệp", Mr Đàm kể lại trong tự truyện.
> Tự truyện Đàm Vĩnh Hưng (phần 1)
Trong đợt tuyển chọn ca sĩ của trung tâm ca nhạc nhẹ khi ấy có nhiều người sau này trở thành bạn đồng nghiệp yêu mến của tôi. Những người mà đến nay, giống như tôi, họ đã tạo dựng được cho mình chỗ đứng vững chắc trong lòng người hâm mộ như Mỹ Tâm, Hoàng Thanh, Lâm Quang Vũ (Nhất Thiên Bảo), Vũ Hà…
Vì tôi là người ghi tên cuối cùng nên thực sự trong lòng có ít nhiều lo lắng. Dự thi hai bài Giọt nắng bên thềm và Bên em là biển rộng, tôi lại ra về trong tâm trạng của một chuyên gia đi thi và chuyên gia trượt. Vậy mà đến tuần sau, quay trở lại để xem kết quả… Thật tôi không thể tin vào mắt mình nữa rồi. Cuối cùng tôi cũng là một trong số những người được chọn lựa.
![]() |
Ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng. Ảnh: Thành Nguyễn. |
Những ngày đầu tiên đó với tôi thật vui và hạnh phúc. Tôi như lâng lâng trong một trạng thái bay bổng của cảm xúc. Thế là từ nay tôi trở thành…nghệ sĩ, có chỗ để hát và gặp gỡ đồng nghiệp. Cứ mỗi sáng thứ hai toàn trung tâm lại họp giao ban. Những hôm như thế, các ca sĩ thường tranh thủ thời gian còn sớm để ngồi quán trước cổng cơ quan uống cà phê, nói chuyện và gặp gỡ.
Tôi là người thích đám đông nên tất nhiên cũng không bỏ lỡ cơ hội được “nhập bọn”, nghe họ kể chuyện hôm qua hát ở đâu, bài gì, lương bổng ra sao, chỗ này trả cao hơn chỗ kia 5-7 nghìn đồng… Tôi nghe mà phát thèm, vì lúc đó chưa ai mời tôi hát, cũng bởi tôi vẫn còn đang loay hoay với câu lạc bộ ca sĩ trẻ của Nhà văn hoá Thanh niên và thày giáo của mình.
Thật ra thày có giới thiệu tôi đến quán Bách Diệp hát hằng đêm, nhưng thực tế là ở đó, tôi phải ngồi chờ từ 7h tối tới tận 10h đêm, nếu có ca sĩ nào không đến kịp thì tôi mới được phép ra thế chỗ. Còn hôm nào ca sĩ đi đầy đủ, tôi lại phải tự động lẳng lặng ra về, ngày mai lại tiếp tục hành trình chờ đợi đến ê cẳng.
Lâu lâu có dịp đi “lưu diễn” tuốt tận Thủ Đức, tôi mừng lắm và thu xếp đóng cửa tiệm đi xuống đó từ lúc 6h chiều, tiếp tục ngồi chờ đến lượt. 15 nghìn đồng cho 2 ca khúc, vậy mà tôi hạnh phúc biết bao với công việc và số tiền còm cõi đó. Bất cứ nơi đâu kêu tôi hát là tôi có mặt liền, không cần trả lương tôi cũng hát.
Có lần tôi phải chấp nhận chia đôi số tiền lương vốn dĩ đã nhỏ bé với một MC, cũng chỉ để nhờ người đó giới thiệu cho tôi chỗ hát. Tôi gặp ai cũng năn nỉ họ giới thiệu dùm mình. Lúc bấy giờ những sân khấu như 126, Trống Đồng, Nhà hát Hòa Bình hay Bến Thành là thiên đường hằng đêm tôi vẫn ao ước. "Chắc sẽ có người vỗ tay cho mình", tôi cứ tự mỉm cười với ước vọng như thế.
Bạn bè ai cũng phản đối việc theo đuổi nghề hát của tôi, nhưng không ai có thể xoay chuyển điều đó. Tôi tự đi in card đề tên mình với chức danh ca sĩ (mắc cỡ lắm, không dám cho người thân nhìn thấy)… Trong trung tâm nhạc nhẹ chỉ có ca sĩ Vũ Hà chịu nói chuyện với tôi nhiều nhất. Nó cũng là người sáng sủa nhất, có nhiều sô diễn lòng vòng ở ngoài nhất. Thế là tôi kết thân và cũng nhờ Vũ Hà giới thiệu cho vài chỗ hát.
Có một kỷ niệm khi tôi và Mỹ Tâm lần đầu tiên hát song ca với nhau (Mà thực tế, tôi thích hát đơn ca cơ. Nhưng thôi kệ, miễn được hát là… ổn rồi). Không ngờ, sáng hôm sau hình hai đứa tôi được in trên trang bìa một tạp chí cuối tuần khá nổi tiếng. Trời ơi, tôi mừng muốn xỉu luôn. Chạy khắp các sạp báo mua hết những tờ còn lại, tôi đem tặng mọi người như là đang nhìn thấy tương lai rộng mở của mình vậy.
Cũng trong năm ấy, tôi tiếp tục tham gia thi Tiếng hát Truyền hình. Tôi tự nhủ: “Hưng à, lần này là lần thứ 8 rồi đó, còn 2 lần nữa là mày phải bỏ cuộc nhé”. Thật may mắn, hay hình như tổ nghiệp thấy thương hại cho một thằng tôi vì quá đam mê nghề hát nên đã rộng tay ban một cơ hội. Cả trung tâm 7 người đi thi, đậu tới 6 người lận. Khủng khiếp của sự thành công. Giám đốc trung tâm rất vui, còn tôi được khán giả biết đến nhiều hơn. Bây giờ nhắc đến kỷ niệm ban đầu này, tôi vẫn cảm thấy vui lắm, giống y thời điểm đó, ngay cả bây giờ tôi cũng vẫn cứ cười một mình hoài.
Tôi bắt đầu được một vài quán bar xếp lịch hát. Khi ấy tôi còn nhớ mình đã nhảy tưng tưng lên vì sung sướng. Nhưng quả thật, chỉ sướng khi nhận được lời mời thôi, chứ trong lòng tôi rất lo ngại vì không biết đến khi nào họ sẽ đuổi mình đây… Nhưng thôi kệ, chuyện tới đâu tính tới đó.
Thời điểm ấy cũng đã có rất nhiều ca sĩ cạnh tranh, nhất là những ca sĩ trẻ như tôi. Tại các tụ điểm diễn, mỗi người chỉ được hát 2 đêm trong một tuần, và tôi không chấp nhận điều đó bởi nghĩ rằng họ xem thường mình quá. Nhưng đó là suy nghĩ ích kỷ của riêng tôi mà mãi đến sau này tôi mới hiểu nguyên nhân. Thực tế, còn biết bao nhiêu ca sĩ vẫn đang chờ xếp lịch được hát, kiếm tiền hằng đêm giống như tôi.
Tôi nhớ có lần được bầu sô tỉnh lẻ gọi tôi và Vũ Hà đi hát. Thật không gì vui hơn… Mỗi lần phải đi xa, tôi phải nhét vào miệng hàng đống thuốc ngủ và thuốc chống say xe, thế mà cứ nghe đến lời mời được diễn là y như rằng tôi rất hào hứng. Mọi việc cũng êm xuôi, tôi được đến Đà Lạt để hát.
Chúa ơi. Thành phố này là mơ ước to lớn của tôi. Nó đẹp, thơ mộng và kỳ vĩ biết bao. Cả nhóm nghệ sĩ trong đoàn hôm đó kéo nhau chạy lăng xăng hết chỗ này chỗ kia, nhí nhảnh kéo nhau đem máy ảnh chụp lấy chụp để. Chỗ nào cũng chụp, góc nào cũng chụp vì thật lạ, cái thành phố Đà Lạt này, nơi đâu cũng thấy đẹp. Mắc cười ghê lắm, đến sân golf của người ta cũng thi nhau chui vào mà chụp tới nỗi bị bảo vệ dí cho chạy gần chết.
Những ngày tháng này có lẽ tôi không bao giờ có thể quên được…
Ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng
(Theo Màn Ảnh Sân Khấu)